Thập Niên 70 Mỹ Nhân Hằng Ngày Nuôi Con
-
Chương 22
“Hôm nay con muốn ăn trứng chiên.” Đôi tay nhỏ bé của Đô Đô sờ trứng gà, khuôn mặt vui mừng vẫn chưa hết: “Trứng luộc cũng muốn ăn”.
“Được.” Thu hoạch ngoài ý muốn làm cho tâm trạng vô cùng vui vẻ, Hải Đường nhéo khuôn mặt của cậu nhóc: “Con phát hiện ra số trứng này, cho nên con nói gì đều được hết.”
Cô lại hái được một vài trái dưa chuột và một ít đậu đũa, thuận tiện lại cầm một ít lá cây che khuất giỏ trứng, sau đó mới mang theo cậu nhóc xuống núi.
Đường xuống núi là cậu nhóc tự đi, cho nên đi chậm một chút, lúc chuẩn bị ra đường nhỏ thì nghe thấy phía dưới truyền đến một trận ồn ào.
“Bảo cô ta đi lấy chồng thì không đi, làm cái gì cũng không tốt, tôi hái rau về mệt mà còn phải đi gọi cô ta về nhà, bọn họ thương thì….”
“Tôi chịu thua rồi, cô ta không phải là con nít, đến mức khẩn trương như vậy sao…”
Hôm nay Tô Lan bận cả một ngày, mệt kinh khủng, ai biết ra ngoài đi hái rau còn bị Triệu Thúy Xuân phân phó cô ta gọi Nhạc Hải Đường nhanh dẫn con về nhà.
Vốn dĩ bên nhà phía đông bị con dâu thứ hai lấy đi đã làm cô ta rất ngột ngạt, lại nghĩ đến em gái của chồng là muốn điên, cô ta nhẫn nhịn không được than trách với các chị em.
“Vậy đừng đi gọi nữa là được rồi, có gì khác đâu?” Có người trả lời cô ta: “Dù sao đã chia nhà rồi, sau này cứ làm như không nghe thấy mấy lời này.”
“Đúng vậy, cô đừng đi tìm, quay về cô cứ nói tìm không thấy người là được rồi.” Lại có người nói với cô ta: “Vậy Triệu Thúy Xuân cũng quá thương Hải Đường rồi, tôi sắp nhìn không được nữa rồi.”
“Chính là một tai họa.” Tô Lan chậm rãi bật hơi: “Như tiểu thư trong thành, Triệu Thúy Xuân cũng thật là, biết cô ta có bệnh thì sau này đừng để cô ta ra khỏi nhà nữa…”
“Mợ cả, chú Lạc nói mẹ con khỏe rồi, mợ mắng mẹ, mợ mới có bệnh, các người đều có bệnh…”
Giọng non nớt của trẻ con từ đằng sau truyền đến, ba người đều cả kinh vì nói xấu mà bị phát hiện.
“Được.” Thu hoạch ngoài ý muốn làm cho tâm trạng vô cùng vui vẻ, Hải Đường nhéo khuôn mặt của cậu nhóc: “Con phát hiện ra số trứng này, cho nên con nói gì đều được hết.”
Cô lại hái được một vài trái dưa chuột và một ít đậu đũa, thuận tiện lại cầm một ít lá cây che khuất giỏ trứng, sau đó mới mang theo cậu nhóc xuống núi.
Đường xuống núi là cậu nhóc tự đi, cho nên đi chậm một chút, lúc chuẩn bị ra đường nhỏ thì nghe thấy phía dưới truyền đến một trận ồn ào.
“Bảo cô ta đi lấy chồng thì không đi, làm cái gì cũng không tốt, tôi hái rau về mệt mà còn phải đi gọi cô ta về nhà, bọn họ thương thì….”
“Tôi chịu thua rồi, cô ta không phải là con nít, đến mức khẩn trương như vậy sao…”
Hôm nay Tô Lan bận cả một ngày, mệt kinh khủng, ai biết ra ngoài đi hái rau còn bị Triệu Thúy Xuân phân phó cô ta gọi Nhạc Hải Đường nhanh dẫn con về nhà.
Vốn dĩ bên nhà phía đông bị con dâu thứ hai lấy đi đã làm cô ta rất ngột ngạt, lại nghĩ đến em gái của chồng là muốn điên, cô ta nhẫn nhịn không được than trách với các chị em.
“Vậy đừng đi gọi nữa là được rồi, có gì khác đâu?” Có người trả lời cô ta: “Dù sao đã chia nhà rồi, sau này cứ làm như không nghe thấy mấy lời này.”
“Đúng vậy, cô đừng đi tìm, quay về cô cứ nói tìm không thấy người là được rồi.” Lại có người nói với cô ta: “Vậy Triệu Thúy Xuân cũng quá thương Hải Đường rồi, tôi sắp nhìn không được nữa rồi.”
“Chính là một tai họa.” Tô Lan chậm rãi bật hơi: “Như tiểu thư trong thành, Triệu Thúy Xuân cũng thật là, biết cô ta có bệnh thì sau này đừng để cô ta ra khỏi nhà nữa…”
“Mợ cả, chú Lạc nói mẹ con khỏe rồi, mợ mắng mẹ, mợ mới có bệnh, các người đều có bệnh…”
Giọng non nớt của trẻ con từ đằng sau truyền đến, ba người đều cả kinh vì nói xấu mà bị phát hiện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook