Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Trang Chí Hi cười lớn hơn, nói: "Em xem, không phải em đã đoán đúng ba người sao? Còn thiếu một người cũng không khó đoán chứ?”

Minh Mỹ do dự: "... Chẳng lẽ, là bà Tô? ”

Tuy rằng nghe nói bác gái Tô không dễ chọc, nhưng nhìn bà yếu đuối không ra khỏi gió, nói chuyện cũng nhu nhu nhược nhược, nếu còn trẻ ba mươi năm, bảo đảm bà là một đóa hoa trắng mềm yếu. Cho nên muốn nói về hổ cái, Minh Mỹ luôn cảm thấy kỳ quái.

Nhưng ngược lại, Trang Chí Hi gật đầu, thừa nhận lời của Minh Mỹ.

Đôi mắt đẹp của cô mở to ngay lập tức, cô nói "Bà ấy trông không giống."

Trang Chí Hi: "Không giống không có nghĩa là không phải, anh chưa từng gặp qua, nhưng mẹ nói, lúc còn trẻ, bác gái Tô từng cầm dao múa trước mặt nam nhân viên tạp vụ."

Minh Mỹ: "Oa.Thật không thể tưởng tượng được!”

Trang Chí Hi: "Chuyện em không thể tưởng tượng được có nhiều lắm.”

Minh Mỹ: "Gì cơ?"

Trang Chí Hi: "Sau này chậm rãi cho em hóng chuyện, chúng ta tiếp tục nửa sau?”

Ánh mắt anh sáng ngời nhìn vợ, Minh Mỹ vội vàng lăn sang một bên, quấn chăn quanh người, ngáy: "Khò khò."



Trang Chí Hi dở khóc dở cười: "Em giả bộ ngủ thật rõ ràng, coi anh như kẻ ngốc.”

Minh Mỹ: "Khò khò..."

Mặc kệ, vẫn là đang ngủ.

Trang Chí Hi thấy cô không muốn, cũng không kiên trì, đưa tay kéo người như con kén vào trong ngực, nói: "Em cũng cho anh một chút chăn nào, anh cũng sợ lạnh mà."

Minh Mỹ kiên quyết không buông lỏng, dường như rất không tín nhiệm anh.

Trang Chí Hi: "Thực sự ngủ thật, không đụng vào em nữa, tin anh đi... Ngày mai còn phải về mẹ ở nữa, anh có chừng mực.”

Minh Mỹ nhỏ giọng lẩm bẩm: "Lúc bắt đầu anh cũng nói có chừng mực."

Trang Chí Hi bật cười: "Này, em còn gây chuyện đúng không? Em có tin anh sẽ càng không có chừng mực không? ”

Minh Mỹ quyết đoán: "Khò khò."

Được rồi, giả bộ ngủ vạn năm luôn.

Trang Chí Hi cười cười, ôm Minh Mỹ vào trong ngực, bản thân kéo góc chăn ra, chui vào, trời lạnh, ôm nhau ngủ mới là ấm áp nhất... Anh ôm Minh Mỹ, bàn tay to phủ lên bàn tay nhỏ bé của cô, ôm cả người cô vào lòng, nói: "Ngủ đi.”

Minh Mỹ nhẹ nhàng ừ một tiếng.



Ánh trăng lộ ra từ khe hở rèm cửa sổ phủ lên trang Chí Hi, nhìn thấy khóe miệng cô nhếch lên, anh thấp giọng: "Vợ anh thật tốt.”

Minh Mỹ tươi cười càng lớn, nhẹ nhàng nói: "Anh cũng rất tốt..."

Trang Chí Hi: "Em đừng có hà hơi với anh, anh lại nghĩ em muốn hiệp nữa đấy."

Minh Mỹ: "Khò khò."

Trang Chí Hi bật cười, ôm lấy cô nhắm mắt lại, vợ anh thật tốt, ấm áp lại có thịt rất mềm mại, mới nhìn qua thì thấy Minh Mỹ gầy, không hề mập chút nào, nhưng thật ra cô có bộ xương nhỏ, trên người vẫn có thịt, người ngoài nhìn không ra, là người đàn ông của cô, Trang Chí Hi thật sự rất thích cô.

"Ngủ ngon."

Minh Mỹ nở nụ cười, rụt vào lòng anh.

Trang Chí Hi ôm vợ, còn chưa ngủ, nghe được tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, biết đây là anh trai anh đã trở về, vừa rồi anh trai anh mò mẫm đi tặng lễ để người khác không nhìn thấy.

Anh tìm một góc độ thoải mái, nhắm mắt lại...

Người trẻ tuổi thể lực tốt, tuy nói Trang Chí Hi buổi tối sức sống vô hạn, nhưng cũng không ảnh hưởng đến buổi sáng rời giường, hiện tại cũng không có ai ngủ nướng, các nhà đều dậy sớm có tiếng động, muốn ngủ sâu cũng không được.

Sáng sớm, Trang Chí Hi bưng nước nóng rửa mặt cho vợ, Minh Mỹ cũng không nể nang gì chuyên tâm để anh hầu hạ.

Hai vợ chồng trẻ ăn mặc chỉnh tề, xách lễ hồi môn ra cửa, vừa ra khỏi cửa vừa vặn gặp được Vương Hương Tú, tròng mắt Vương Hương Tú lập tức dính vào cá, bốn con cá lớn, không con nào nhỏ cả.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương