Khương Minh Trà nhắm mắt nhíu mày nhéo nhéo, trên trán hiện ra dấu chấm hỏi to đùng.
Băng vệ sinh thành tinh rồi à?!
Cô gái từ từ nhắm hai mắt nằm ở trên chiếu cỏ hơi châm chích, da thịt đỏ ửng không bình thường, tóc dài có chút lộn xộn.
Tay chân thon dài, nhưng gầy gò, làn da vàng như nến, đuôi tóc đều khô héo chẻ ngọn.
Vừa nhìn là biết từ nhỏ không được ăn uống đầy đủ.
Nhưng chính là nữ đồng chí trẻ tuổi này được mẹ anh đau lòng mà nhận nuôi, lúc nào cũng được ăn no, vậy mà trực tiếp chạy đến gian phòng của anh, còn gắt gao nắm lấy cánh tay của anh!
Càng làm cho Cố Tứ Diễn chán ghét là, sau khi cô bắt lấy lại còn bóp hai lần.
Lập tức khiến anh nghĩ tới người phụ nữ mà mình đã từng gặp ở trong đống lúa mì đang cùng người đàn ông khác làm chuyện xằng bậy, sau khi phát hiện anh còn mời anh cùng tham gia.
Càng thêm không kiên nhẫn.
"Làm sao lại cứng như vậy?" Khương Minh Trà cho là mình đã nghẻo, bóp xong còn sợ hãi thán phục lên tiếng.
Đợi đã.
Vì sao sau khi cô c.h.ế.t giọng nói lại khàn khàn khó nghe như thế?
Gân xanh trên thái dương nhảy lên mấy lần, Cố Tứ Diễn hít sâu, chau mày, trực tiếp mạnh mẽ hất cánh tay lên.
Cô gái gầy đến nỗi chỉ có 40 kg, thiếu chút nữa bị anh quơ tay văng từ trên giường xuống dưới đất.
"A!"
Giọng điệu của Cố Tứ Diễn vẫn lạnh lẽo như cũ, "Tỉnh chưa?"
???
Cánh tay đau đớn khiến Khương Minh Trà trong nháy mắt tỉnh táo lại, ôm cánh tay, mờ mịt mở mắt.
Căn phòng tối đen như mực, chỉ có ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào mới có thể miễn cưỡng phân rõ hoàn cảnh chung quanh.
Nhà đất, chỉ có thể dùng câu nhà chỉ có bốn bức tường để hình dung.
Một cái cửa sổ đóng không kín, giường phủ cỏ khô, cái bàn bốn chân dài ngắn không đồng nhất, còn có một cái rương gỗ cũ nát.
Cùng —— người đàn ông cao lớn xa lạ hung thần ác sát trước mặt!
Không phải cô c.h.ế.t rồi sao?
Đã xảy ra chuyện gì?
Cố Tứ Diễn nhìn thấy hàng loạt hành động khó hiểu kia của cô, còn có cái áo không khá hơn cái yếm chút nào cùng cái quần đùi trên đầu gối của đối phương, sắc mặt càng thêm khó coi, nghiêng mặt qua, lạnh lùng nói: "Mặc kệ mẹ tôi đã nói với cô như thế nào, bây giờ cô lập tức cút khỏi phòng của tôi!"
Cánh tay bị kéo đau lại nhói lên.
Ngay sau đó một đoạn ký ức lớn không thuộc về mình tràn vào đại não.
Khương Minh Trà một tay ôm cánh tay, một tay ôm đầu, nhịp tim càng lúc càng nhanh.
Nhịn không được muốn chửi mẹ nó.
Vậy mà cô xuyên qua thật!
Không chỉ xuyên qua niên đại 1970 lương thực khan hiếm, hơn nữa còn là trong một cuốn niên đại nam tần!
Cha mẹ nguyên chủ không trọng nam khinh nữ, nhưng đối xử với hai đứa con gái có thể nói là chênh lệch một trời một vực.
Tâm can của bọn họ - con gái lớn gả cho con trai lớn của đội trưởng đội sản xuất vừa sinh con chưa đầy hai năm, người chồng không may qua đời.
Ở chỗ bọn họ, nếu quả phụ tái giá, vậy cả nhà sẽ bị điều tiếng.
Một bên muốn mặt mũi và thanh danh, một bên lại sợ con gái lớn một quả phụ mang theo con nhỏ ở nhà chồng bị ức hiếp, vậy làm sao bây giờ.
Con gái lớn suy nghĩ một biện pháp tốt, gả đứa em gái từ nhỏ đã bị trong nhà bắt nạt cho con trai út của đội trưởng!
Trong nhà hai người họ Khương, còn có thể bị ức h.i.ế.p hay sao?
Đây là cái cớ của Khương Minh Mai và cha Khương mẹ Khương.
Nhưng trên thực tế, Khương Minh Mai đã sớm ưng ý con trai út của đội trưởng.
Gả đứa em gái gầy như người khô kia qua, đó cũng là tâm tư xấu xa của cô ta!
Với lại con trai út của đội trưởng là một kẻ lang thang.
Trong lòng còn suy nghĩ chuyện khác.
Khương Minh Mai vì giữ chân đàn ông mà chủ động đề nghị gả em gái cho anh ta.
Nghĩ đến cái này, Khương Minh Trà đã muốn nôn.
Nhưng một đôi nam nữ làm cho người ta buồn nôn như vậy lại là nam nữ chính trong một cuốn truyện niên đại nam tần!
Băng vệ sinh thành tinh rồi à?!
Cô gái từ từ nhắm hai mắt nằm ở trên chiếu cỏ hơi châm chích, da thịt đỏ ửng không bình thường, tóc dài có chút lộn xộn.
Tay chân thon dài, nhưng gầy gò, làn da vàng như nến, đuôi tóc đều khô héo chẻ ngọn.
Vừa nhìn là biết từ nhỏ không được ăn uống đầy đủ.
Nhưng chính là nữ đồng chí trẻ tuổi này được mẹ anh đau lòng mà nhận nuôi, lúc nào cũng được ăn no, vậy mà trực tiếp chạy đến gian phòng của anh, còn gắt gao nắm lấy cánh tay của anh!
Càng làm cho Cố Tứ Diễn chán ghét là, sau khi cô bắt lấy lại còn bóp hai lần.
Lập tức khiến anh nghĩ tới người phụ nữ mà mình đã từng gặp ở trong đống lúa mì đang cùng người đàn ông khác làm chuyện xằng bậy, sau khi phát hiện anh còn mời anh cùng tham gia.
Càng thêm không kiên nhẫn.
"Làm sao lại cứng như vậy?" Khương Minh Trà cho là mình đã nghẻo, bóp xong còn sợ hãi thán phục lên tiếng.
Đợi đã.
Vì sao sau khi cô c.h.ế.t giọng nói lại khàn khàn khó nghe như thế?
Gân xanh trên thái dương nhảy lên mấy lần, Cố Tứ Diễn hít sâu, chau mày, trực tiếp mạnh mẽ hất cánh tay lên.
Cô gái gầy đến nỗi chỉ có 40 kg, thiếu chút nữa bị anh quơ tay văng từ trên giường xuống dưới đất.
"A!"
Giọng điệu của Cố Tứ Diễn vẫn lạnh lẽo như cũ, "Tỉnh chưa?"
???
Cánh tay đau đớn khiến Khương Minh Trà trong nháy mắt tỉnh táo lại, ôm cánh tay, mờ mịt mở mắt.
Căn phòng tối đen như mực, chỉ có ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào mới có thể miễn cưỡng phân rõ hoàn cảnh chung quanh.
Nhà đất, chỉ có thể dùng câu nhà chỉ có bốn bức tường để hình dung.
Một cái cửa sổ đóng không kín, giường phủ cỏ khô, cái bàn bốn chân dài ngắn không đồng nhất, còn có một cái rương gỗ cũ nát.
Cùng —— người đàn ông cao lớn xa lạ hung thần ác sát trước mặt!
Không phải cô c.h.ế.t rồi sao?
Đã xảy ra chuyện gì?
Cố Tứ Diễn nhìn thấy hàng loạt hành động khó hiểu kia của cô, còn có cái áo không khá hơn cái yếm chút nào cùng cái quần đùi trên đầu gối của đối phương, sắc mặt càng thêm khó coi, nghiêng mặt qua, lạnh lùng nói: "Mặc kệ mẹ tôi đã nói với cô như thế nào, bây giờ cô lập tức cút khỏi phòng của tôi!"
Cánh tay bị kéo đau lại nhói lên.
Ngay sau đó một đoạn ký ức lớn không thuộc về mình tràn vào đại não.
Khương Minh Trà một tay ôm cánh tay, một tay ôm đầu, nhịp tim càng lúc càng nhanh.
Nhịn không được muốn chửi mẹ nó.
Vậy mà cô xuyên qua thật!
Không chỉ xuyên qua niên đại 1970 lương thực khan hiếm, hơn nữa còn là trong một cuốn niên đại nam tần!
Cha mẹ nguyên chủ không trọng nam khinh nữ, nhưng đối xử với hai đứa con gái có thể nói là chênh lệch một trời một vực.
Tâm can của bọn họ - con gái lớn gả cho con trai lớn của đội trưởng đội sản xuất vừa sinh con chưa đầy hai năm, người chồng không may qua đời.
Ở chỗ bọn họ, nếu quả phụ tái giá, vậy cả nhà sẽ bị điều tiếng.
Một bên muốn mặt mũi và thanh danh, một bên lại sợ con gái lớn một quả phụ mang theo con nhỏ ở nhà chồng bị ức hiếp, vậy làm sao bây giờ.
Con gái lớn suy nghĩ một biện pháp tốt, gả đứa em gái từ nhỏ đã bị trong nhà bắt nạt cho con trai út của đội trưởng!
Trong nhà hai người họ Khương, còn có thể bị ức h.i.ế.p hay sao?
Đây là cái cớ của Khương Minh Mai và cha Khương mẹ Khương.
Nhưng trên thực tế, Khương Minh Mai đã sớm ưng ý con trai út của đội trưởng.
Gả đứa em gái gầy như người khô kia qua, đó cũng là tâm tư xấu xa của cô ta!
Với lại con trai út của đội trưởng là một kẻ lang thang.
Trong lòng còn suy nghĩ chuyện khác.
Khương Minh Mai vì giữ chân đàn ông mà chủ động đề nghị gả em gái cho anh ta.
Nghĩ đến cái này, Khương Minh Trà đã muốn nôn.
Nhưng một đôi nam nữ làm cho người ta buồn nôn như vậy lại là nam nữ chính trong một cuốn truyện niên đại nam tần!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook