Ngồi xuống bàn, Cố Tứ Dụ gấp gáp chìa đũa ra định gắp bánh.
Mẹ Cố gạt phăng tay cậu ra mà quát: “Làm cái gì vậy hả, ngủ đến tận bây giờ mà chẳng làm được gì, Minh Trà bận việc từ sáng sớm kia kìa!”
Nói xong, bà bèn gắp cho Khương Minh Trà một miếng bánh khoai tây ở trước mắt, vẻ mặt nhanh chóng thay đổi, cười tủm tỉm nói: “Hôm nay nhờ có lộc ăn của Minh Trà, nhà chúng ta cũng lâu rồi không được ăn bánh.”
“Thím Cố, thím nói gì vậy, cháu chỉ dùng đồ có sẵn trong nhà để chế biến thức ăn mà thôi, cháu được ăn nhờ mọi người mới đúng.”
Cô bé này đúng là khéo ăn khéo nói, không vì được khen mà đắc ý, phẩm chất quả thực không tồi.
Mẹ Cố và cha Cố đều cười tủm tỉm: “Mau ăn đi, mau ăn đi.”
Vừa tới đây, sợ để lộ ra sơ hở, Khương Minh Trà cũng không dám dùng dầu ăn trong không gian, khi rán bánh đã dùng chút dầu của nhà họ Cố.
Chiếc chảo sắt cũ được giữ gìn rất cẩn thận, chỉ cần có phương pháp tốt, chắc chắn sẽ không dính nồi.
Chiên ra được món bánh khoai tây thơm ngon tròn vị, tuy rằng chỉ bỏ có một chút muối, nhưng hương vị lại chẳng kém bánh rán hành được làm bằng bột mì chút nào!
Sau khi cắn một miếng, mọi người lập tức ngẩn cả người: “Ngon quá!”
Nói xong thì cắm đầu vào ăn ngấu nghiến.
Ăn bánh xong, mọi người lại ăn thêm chút canh rau, ăn chung với cơm.
Bánh bột ngô ăn cùng với dưa muối ngày thường chỉ đem lại cảm giác ngán ngẩm mà bây giờ lại thơm ngon lạ thường.
Cuối cùng mọi người lại uống thêm chút canh nữa.
Ái chà chà, thoải mái!
Sau bữa sáng hôm nay, nếp nhăn trên mặt cha Cố mẹ Cố cũng giãn ra.
Cố Tứ Diễn không nói gì, nhưng tốc độ ăn cơm cũng đã tăng lên nhiều so với ngày thường.
Khương Minh Trà cũng không ngờ phản ứng của mọi người lại nhiệt liệt như thế, đoán được nhà họ Cố cũng không phải nhà khá giả gì.
Lễ hỏi cho nhà họ Khương có khi cũng là tiền mà cả nhà bọn họ làm lụng chắt chiu cả đời, không dám ăn không dám tiêu mà có được.
Ân tình lớn như vậy...
Nếu cô đã sống với thân phận của nguyên chủ, ân tình của nhà họ Cố cô cũng phải nghĩ cách báo đáp.
Về sau cứ nghĩ cách lấy đồ từ trong không gian ra chiêu đãi bọn họ đi vậy.
Ăn xong bữa sáng, mẹ Cố lập tức kéo cha Cố xuống bếp thu dọn đồ đạc, có thuyết phục thế nào cũng không đồng ý để Khương Minh Trà đi thu dọn chén đũa.
Hai người đi vào phòng bếp, ngoái đầu xác nhận Khương Minh Trà không đuổi theo.
Nụ cười hạnh phúc vô ngần của mẹ Cố khi nãy lập tức tan thành mây khói, bà nuốt nước miếng, như thể đang nhớ lại hương vị ban nãy: “Lão Cố.”
“Hử?”
Cha Cố nghiêm túc rửa chén: “Sao thế?”
“Ông nói xem, chúng ta có nên bỏ nhiều lương thực xuống bếp một chút hay không?”
Ôi chao, mấy món này ăn được rồi mới biết là khác biệt!
Tinh, khí, thần đều đủ cả!
Cha Cố ngẩn người, cũng nuốt nước miếng: “... Bà xem mà làm đi.”
Mẹ Cố gạt phăng tay cậu ra mà quát: “Làm cái gì vậy hả, ngủ đến tận bây giờ mà chẳng làm được gì, Minh Trà bận việc từ sáng sớm kia kìa!”
Nói xong, bà bèn gắp cho Khương Minh Trà một miếng bánh khoai tây ở trước mắt, vẻ mặt nhanh chóng thay đổi, cười tủm tỉm nói: “Hôm nay nhờ có lộc ăn của Minh Trà, nhà chúng ta cũng lâu rồi không được ăn bánh.”
“Thím Cố, thím nói gì vậy, cháu chỉ dùng đồ có sẵn trong nhà để chế biến thức ăn mà thôi, cháu được ăn nhờ mọi người mới đúng.”
Cô bé này đúng là khéo ăn khéo nói, không vì được khen mà đắc ý, phẩm chất quả thực không tồi.
Mẹ Cố và cha Cố đều cười tủm tỉm: “Mau ăn đi, mau ăn đi.”
Vừa tới đây, sợ để lộ ra sơ hở, Khương Minh Trà cũng không dám dùng dầu ăn trong không gian, khi rán bánh đã dùng chút dầu của nhà họ Cố.
Chiếc chảo sắt cũ được giữ gìn rất cẩn thận, chỉ cần có phương pháp tốt, chắc chắn sẽ không dính nồi.
Chiên ra được món bánh khoai tây thơm ngon tròn vị, tuy rằng chỉ bỏ có một chút muối, nhưng hương vị lại chẳng kém bánh rán hành được làm bằng bột mì chút nào!
Sau khi cắn một miếng, mọi người lập tức ngẩn cả người: “Ngon quá!”
Nói xong thì cắm đầu vào ăn ngấu nghiến.
Ăn bánh xong, mọi người lại ăn thêm chút canh rau, ăn chung với cơm.
Bánh bột ngô ăn cùng với dưa muối ngày thường chỉ đem lại cảm giác ngán ngẩm mà bây giờ lại thơm ngon lạ thường.
Cuối cùng mọi người lại uống thêm chút canh nữa.
Ái chà chà, thoải mái!
Sau bữa sáng hôm nay, nếp nhăn trên mặt cha Cố mẹ Cố cũng giãn ra.
Cố Tứ Diễn không nói gì, nhưng tốc độ ăn cơm cũng đã tăng lên nhiều so với ngày thường.
Khương Minh Trà cũng không ngờ phản ứng của mọi người lại nhiệt liệt như thế, đoán được nhà họ Cố cũng không phải nhà khá giả gì.
Lễ hỏi cho nhà họ Khương có khi cũng là tiền mà cả nhà bọn họ làm lụng chắt chiu cả đời, không dám ăn không dám tiêu mà có được.
Ân tình lớn như vậy...
Nếu cô đã sống với thân phận của nguyên chủ, ân tình của nhà họ Cố cô cũng phải nghĩ cách báo đáp.
Về sau cứ nghĩ cách lấy đồ từ trong không gian ra chiêu đãi bọn họ đi vậy.
Ăn xong bữa sáng, mẹ Cố lập tức kéo cha Cố xuống bếp thu dọn đồ đạc, có thuyết phục thế nào cũng không đồng ý để Khương Minh Trà đi thu dọn chén đũa.
Hai người đi vào phòng bếp, ngoái đầu xác nhận Khương Minh Trà không đuổi theo.
Nụ cười hạnh phúc vô ngần của mẹ Cố khi nãy lập tức tan thành mây khói, bà nuốt nước miếng, như thể đang nhớ lại hương vị ban nãy: “Lão Cố.”
“Hử?”
Cha Cố nghiêm túc rửa chén: “Sao thế?”
“Ông nói xem, chúng ta có nên bỏ nhiều lương thực xuống bếp một chút hay không?”
Ôi chao, mấy món này ăn được rồi mới biết là khác biệt!
Tinh, khí, thần đều đủ cả!
Cha Cố ngẩn người, cũng nuốt nước miếng: “... Bà xem mà làm đi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook