"Ông hại nhiều người Lục gia và Phó gia như vậy, hôm nay ông phải trả giá vì những chuyện này."

Lục Thanh Nghiên nắm tay Chu Cảnh Diên, chậm rãi lùi về sau.

"Không..."

Tiếng nổ mạnh vang vọng đảo nhỏ, trực tiếp nổ ra đám mây nấm.

Lục Thanh Nghiên và Chu Cảnh Diên trốn vào không gian trước tiên, bên tai còn quanh quẩn tiếng kêu sợ hãi của Tạ Thiệu.

"Cuối cùng cũng báo thù xong."

Đứng bên cạnh Chu Cảnh Diên, Lục Thanh Nghiên cười nhìn anh.

Cuối cùng không cần phải lo lắng nữa!

Tạ Thiệu bởi vì ông ta tự đại, tàn nhẫn mà trả giá bằng sinh mệnh!

Đáng tiếc, người Lục gia và Phó gia bị ông ta thương tổn đều không thể sống lại.

Chu Cảnh Diên giơ tay chạm vào gương mặt của Lục Thanh Nghiên, đôi mắt thâm thúy:

"Sau này đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy."

Khi biết được cô bị bắt, Chu Cảnh Diên không nhịn được phẫn nộ và nghĩ lại mà sợ, cũng may biết cô có không gian bảo mệnh, lúc này anh mới yên tâm không ít.

"Em biết rồi, không phải là vì bất đắc dĩ em mới làm như vậy ư."

Lục Thanh Nghiên cười nghịch ngợm, lè lưỡi.

"Tạ Thiệu đã chết, Lục gia và Phó gia cũng có thể an bình."

Lục Thanh Nghiên cảm thán một tiếng.

Chu Cảnh Diên giơ tay ôm chặt cô, hai người lẳng lặng đứng cạnh nhau.

"Đi ra ngoài đi, nhìn xem tình hình thế nào."

"Được."

Lục Thanh Nghiên gật đầu, nắm lấy tay Chu Cảnh Diên, hai người lập tức rời khỏi không gian.

Vốn tưởng rằng bọn họ sẽ xuất hiện trên đảo nhỏ nổ mạnh, kết quả phát hiện cảnh tượng trước mắt vô cùng xa lạ.

Ở phía xa là tòa cao ốc cao chót vót và đèn neon đủ mọi màu sắc.

Bởi vì là đêm khuya, trên đường gần như không có người lui tới, ở phía xa còn có thể nghe thấy âm thanh ô tô chạy qua.

Chu Cảnh Diên ngửa đầu nhìn thành phố xa lạ không thể xa lạ hơn ở phía xa, đồng tử hơi co rụt lại.

Đây là nơi nào?

Vì sao lại kỳ lạ như thế?

"Nơi này... Em đã trở về ư?"

Lục Thanh Nghiên nhìn qua, trong mắt không che giấu được khiếp sợ.

Tòa nhà cao ốc ở phía xa không phải là tòa nhà thập niên 70 có thể có, chẳng lẽ cô và Chu Cảnh Diên xuyên trở lại thời không của cô?

"Đây là thời không của em ư?"

Chu Cảnh Diên chậm rãi ổn định lại biểu cảm kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn về phía Lục Thanh Nghiên.

"Em còn chưa chắc chắn lắm."

Lục Thanh Nghiên lấy di động trước đây của mình ra, nhìn tín hiệu xuất hiện trên di động, cô thử gọi cho một bạn tốt.

Rất nhanh, bên kia truyền tới giọng nói kinh ngạc vui mừng: "Thanh Nghiên, là cậu sao?"

Lục Thanh Nghiên cúp điện thoại, trên mặt có chút khiếp sợ: "Là thời không của em."

"Hóa ra vợ anh sống ở thành phố như vậy."

Chu Cảnh Diên nhìn bốn phía, cả thành phố ở trong đêm tối vẫn phồn hoa khiến anh nhìn hoa cả mắt.

"Chu Cảnh Diên, anh không kinh ngạc sao? Bây giờ chúng ta đang ở thời không của em."

Trong lòng Lục Thanh Nghiên hỗn loạn, lấy đá thời không ra, lúc này mới phát hiện đá thời không vẫn luôn tỏa ra ánh sáng nhợt nhạt.

Nhất định là tia sáng này dẫn bọn họ xuyên qua!

Chẳng qua vì sao lại đột nhiên xuyên qua?

Chẳng lẽ là cảm nhận được bọn họ gặp nguy hiểm, cho nên dứt khoát đưa bọn họ tới nơi này?

Chuyện này quá kỳ lạ rồi!

"Kinh ngạc." Chu Cảnh Diên nắm chặt tay Lục Thanh Nghiên, đương nhiên là anh kinh ngạc, tâm trạng mãi mà chưa ổn định lại.

Chẳng qua anh không thể biểu hiện vô tri như vậy, khiến vợ mình nhìn sẽ chê cười.

"Sau này chúng ta còn trở lại thời không của anh không?"

Đối với việc sống ở thời không nào, cô không có quá nhiều cố chấp, chỉ cần anh ở bên cô là đủ.

"Sẽ, nhất định sẽ."

Nhìn đá thời không lập lòe ánh sáng trong lòng bàn tay cô, Chu Cảnh Diên trả lời rất chắc chắn.

Nghe câu trả lời của anh, Lục Thanh Nghiên lộ ra tươi cười ngọt ngào: "Ừm, chúng ta nhất định sẽ trở về."

Thập niên 70 còn có nhiều người thân đang đợi bọn họ, bọn họ nhất định có thể nghĩ cách trở lại nơi đó.

Chu Cảnh Diên nhìn chằm chằm cô, Lục Thanh Nghiên hơi kiễng chân lên hôn lên môi anh một cái.

"Chu Cảnh Diên, hoan nghênh anh đi vào thế giới của em."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương