Không đợi người nọ nói gì nữa, Lục Thanh Nghiên nhanh chóng cúp điện thoại, trong đôi mắt lạnh nhạt tràn ngập châm chọc.

Người nọ là cha cô, năm đó cố chấp liên hôn với mẹ cô, khi cô năm tuổi ngoại tình trong hôn nhân, không màng mẹ ốm yếu ly hôn với mẹ, cuối cùng hại bà ấy mất mạng.

Ông nội đuổi ông ta ra khỏi Lục gia, nhưng mà khi sắp chết muốn cô tha thứ cho ông ta.

Cô biết ông nội lo lắng cô sống một mình, sợ cô cô đơn nên muốn cô nhận ông ta, nhưng mà cô không làm được.

10 tỷ này kém xa những thứ cô nên có được, cho dù không xuyên qua như cô phỏng đoán, nhưng số tiền này cô cầm không thẹn với lương tâm, đây là ông ta nợ cô.

Nửa tháng sau cô nhận được tin nhắn chuyển khoản 10 tỷ, người nọ muốn gặp cô, Lục Thanh Nghiên lạnh nhạt từ chối.

Sa thải người hầu trong biệt thự, Lục Thanh Nghiên lên tầng hai lấy hết quần áo và trang sức thuộc về cô để vào trong phòng để quần áo ở không gian.

Lại đến tầng hầm ngầm của biệt thự, lấy hết đồ cổ ông nội gom được để vào phòng chuyên để đồ cổ ở nhà gỗ.

Vốn định cứ thôi như vậy, Lục Thanh Nghiên ác ý lại thu không ít đồ vào không gian, thu đến cuối cùng chỉ còn vỏ rỗng Lục Thanh Nghiên mới hài lòng vỗ tay, mấy thứ này cho dù cô không cần cũng không thể để tiện nghi cho tên cặn bã và kẻ thứ ba.

Biệt thự trống rỗng, Lục Thanh Nghiên đánh giá một lần cuối cùng sau đó đến gara, lại thu mấy chiếc siêu xe trong gara vào.



Cuối cùng cô lái một chiếc BMW mui trần rời đi, kế tiếp cô đến địa chỉ kho hàng Tống Dao gửi cho mình, thu hết một đống vật tư vào không gian.

Khắp nơi cả nước hơn trăm kho hàng to, Lục Thanh Nghiên tiêu phí hơn một tháng mới thu toàn bộ được.

Một tháng này cô cũng không ngừng lại, đến chỗ nào thì sẽ mua lượng lớn đồ ăn chín, mỗi loại ít nhất cũng phải mấy ngàn suất trở lên, mình thích thì mua trên vạn suất vẫn cảm thấy ít.

Một tháng này cô lại mơ thấy nơi đó mấy lần, lạc hậu còn bần cùng, nhưng mà không còn mơ về người kia.

Càng ngày càng có dự cảm mãnh liệt khiến Lục Thanh Nghiên bực bội bất an, cô hơi khủng hoảng, luôn cảm thấy mình sẽ đi đến nơi nào đó.

Khi nhiệm vụ của Tống Dao hoàn thành, Lục Thanh Nghiên đưa một thẻ ngân hàng cho cô ấy.

Tống Dao im lặng nhận lấy, không nói nhiều ngậm nước mắt rời đi.

Thu thập vật tư tháng thứ hai, Lục Thanh Nghiên tìm được mấy nhà xưởng, đặc biệt định chế một vạn chiếc xe đạp thập niên 60-70, một vạn chiếc radio, 5000 cái máy ảnh kiểu cũ, 5000 cái máy may.

Cuối cùng còn đào bảo bối tìm mấy cửa hàng đồng hồ giá cả rẻ nhưng hình thức kiểu cũ lại đẹp mua trên vạn chiếc đồng hồ.

Một tháng này cô đọc không ít sách về niên đại kia, biết kiêng kị ở niên đại đó.



Cô chuẩn bị xe đạp, đồng hồ là vì ứng phó niên đại đó, cho dù vật tư của cô vô hạn tiền vẫn cần, mấy thứ này cũng đủ thỏa mãn nhu cầu của cô.

Kế tiếp Lục Thanh Nghiên lại đến nước ngoài, đến mười mấy quốc gia mua vũ khí phòng thân, mua đặc sản của các quốc gia, đặc biệt là hải sản ở quốc gia nào đó, cô trực tiếp mua mấy chục vạn cân.

Suốt mấy tháng, Lục Thanh Nghiên vì đống vật tư này gầy đi một vòng lớn.

Khi trở lại quốc gia của mình, nhận xong tất cả xe đồng hồ đã đặt, Lục Thanh Nghiên mệt đến mức ở trong không gian tận hai ngày mới khôi phục.

Đến kho hàng, Lục Thanh Nghiên cầm danh sách mua sắm cuối cùng Tống Dao đưa cho cô xem xét cẩn thận, sợ còn thiếu gì đó.

Lương thực có gạo, bột mì, mì sợi 250 tấn, cao lương, gạo kê, gạo nếp, đậu nành khoảng 100 tấn.

Lương thực cô không bảo Tống Dao mua sắm quá nhiều, dù sao không gian có thể gieo trồng.

Các loại gia vị như nước tương, dấm, nước cốt lẩu, một ít hàng khô thường dùng cũng phải trên vạn rương.

Dùng dầu để ăn như dầu hạt cải, dầu lạc, dầu đậu nành, dầu mè 50L tới vạn thùng.

Tiếp theo là đường trắng, đường đỏ, đường phèn mua 50 tấn, kẹo cứng đắt rẻ nhãn hiệu khác nhau, kẹo sữa cộng lại cũng 50 tấn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương