Này dám cùng bọn họ đoạt muội muội Lận Thanh Hòa chính là quá đáng ghét.

Đối với chuyện này, Lận Thanh Hòa sắc mặt vẫn không thay đổi, làm trò trước mặt Khúc Thất, hắn không sợ mà dắt tay Tiểu Đào Đào.

Người nhà họ Khúc:!!!Đây chính là chạm vào vẩy ngược của đám nhóc nhà họ Khúc, ở thời điểm bọn họ sắp bộc phát, Lận Thanh Hòa bình tĩnh chỉ vào những cái ‘ nấm ’, nói.

“Này đó cũng không phải là nấm dại, nó gọi là tang hoàng, là một loại dược liệu, trạm công xã có thu mua hay không thì ta không biết, nhưng huyện thành khẳng định là thu, bình thường thu mua giá tiền khoảng một khối tiền một cân.

”!!!“Ngươi nói thật?” Đương nhiên, giọng nói này không phải của mấy đứa trẻ, mà là Võ Mạn Châu vừa từ trong nhà bước ra.

“Võ nãi nãi khoẻ”.

Lận Thanh Hòa rất có lễ phép mà chào hỏi, nói, “Ta phía trước thời điểm còn ở trong thành, bên kia tiệm bán thuốc là thu, trạm thu mua cũng thu, bất quá giá cả sẽ so với dược phòng tiện nghi hơn một chút.

”“Kia thật đúng là quá tốt” Võ Mạn Châu lập tức vui tươi hớn hở mà cười nói, “Ngươi có đói bụng hay không, buổi tối liền ở đây ăn cơm đi.


”“Không cần, ta là nghe nói Tiểu Đào Đào bị thương nên mới lại đây nhìn xem.

” Lận Thanh Hòa sờ sờ đầu Khúc Đào Đào, từ trong túi lấy ra một cái trứng gà đã được nấu chính để vào trong tay nàng.

“Võ nãi nãi, ta đi về trước.

” Nói xong, hắn lại cười một cái, “Ta sẽ không nói chuyện này ra ngoài”.

Nói xong, lúc này mới có bộ dáng của một thanh niên, trực tiếp hướng phía nhà mình mà chạy, sợ bị lưu lại ăn cơm.

“Đứa nhỏ này thật tốt a, chính là đáng tiếc”.

Nhìn bóng dáng hắn, Võ Mạn Châu nhịn không được khen, lại nhìn đến một đám nhóc con đứng sững trong nhà, liền giận sôi máu.

“Đều cho đi làm việc hết cho ta”.


Này thật đúng là người so người sẽ bị tức chết.

Mấy người chậm rãi tản ra, bĩu môi.

Xem đi, Lận Thanh Hòa thằng nhóc kia bị chán ghét thật sự không phải không có nguyên nhân.

Trừ bỏ người lớn, ai sẽ lại đi thích con nhà người ta đâu?Này đó chuyện của mấy người con trai, Khúc Đào Đào mới không hiểu đâu, nàng một tay cầm tiểu khoai tây, một tay cầm trứng gà, như cũ ngồi xổm nhìn số tang hoàng trước mặt, xem đến rất là cẩn thận, trên mặt biểu tình cũng càng ngày càng nghiêm túc.

Võ Mạn Châu đi tới còn có chút buồn bực, liền thấy tiểu gia hỏa mở miệng.

“Ba ba của Đào Đào đâu?” Khúc Đào Đào nhăn khuôn mặt nhỏ, nàng cũng chưa nhìn đến người ai.

Lời này nói thật không đầu không đuôi, bất quá trẻ con chính là nghĩ cái gì thì muốn cái đó, người lớn nhưng thật ra đã quá quen.

Nhưng là nhắc tới người kia, không chỉ là Võ Mạn Châu, ngay cả đám cháu trai nhà Khúc gia mặt cũng lộ ra biểu tình một lời khó nói được hết.

Hắn a.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương