Mặc dù cô và Tần Diễn hai đời đều không quen biết, nhưng dù sao anh cũng là cha của đứa bé.

Lâm Uyển Thư không muốn đứa bé mình vất vả lắm mới có được, cứ như vậy trở thành đứa bé đáng thương không có cha.

Mắt thấy còn một tuần nữa là tết Đoan Ngọ, Lâm Uyển Thư ngồi không yên.

Cô cũng không biết cụ thể Tần Diễn xảy ra chuyện khi nào, nhưng dù chỉ có một cơ hội, cô cũng muốn đi tìm anh.

“Miêu Miêu ngoan, ở đây chờ mẹ, mẹ thu dọn quần áo, đưa con đi tìm ba.


Thời đại này ra cửa đều là phải mở giấy chứng minh, thu thập đồ đạc xong, cô còn phải đi tìm đại đội trưởng mở giấy chứng minh.

Cũng may trước đó Tần Diễn có gửi thư cho cô, cô cũng không đến mức mò mẫm.

Trấn an Tiểu Miêu Miêu một câu, Lâm Uyển Thư liền đặt bé con lên giường.


Bé con đại khái là đã ăn no, cũng không nháo người, liền ngoan ngoãn ngồi ở trên giường, mở to một đôi mắt to tròn tò mò nhìn Lâm Uyển Thư.

Nói là thu dọn đồ đạc, thật ra cũng không có gì để thu dọn, chỉ có mấy bộ quần áo của cô và đứa nhỏ, còn cả đồ dùng vệ sinh cá nhân đơn giản.

Thời đại này vật tư thiếu thốn, đồ dùng vệ sinh cá nhân cũng chỉ có bàn chải đánh răng và khăn mặt, sữa rửa mặt thì căn bản không có.

Cũng may cô có không gian.

Chỉ là Lâm Uyển Thư cũng không có ý định sử dụng thứ gì quá mức bắt mắt.

Kiếp trước làm ăn đến cuối cùng, cô biết rõ sức mạnh của bộ máy quốc gia này mạnh mẽ đến mức nào.

Cô cũng không dám xem đồng chí bộ phận an ninh là đồ ngốc.

Chỉ là trong quá trình thu dọn, Lâm Uyển Thư nhìn thấy một chiếc rương gỗ đặt bên cạnh tủ quần áo.

Có ký ức, cô biết đây là đồ vật ông ngoại cô để lại, đời này cô trong lúc vô tình tìm được ở tầng hầm ngầm.

Không biết Tần Diễn bây giờ có tình huống gì, cô nhanh chóng tìm một ít sách và bản chép tay hữu dụng từ bên trong, cùng cầm theo.

Thu dọn đồ đạc xong, Lâm Uyển Thư liền ôm Tiểu Miêu Miêu ra khỏi phòng.

Đây chính là thời gian bắt đầu làm việc, trong nhà một người cũng không có.

Hôm qua Lâm Uyển Thư làm việc bị cảm nắng té xỉu, mẹ chồng bảo cô hôm nay ở nhà nghỉ ngơi.

Sân nhà Tần gia rất rộng rãi cũng rất sạch sẽ, Tần Diễn có anh trai và em gái.

Hai anh em còn chưa ở riêng, đều ở chung một sân.


Nhà chính là hai ông bà Tần gia ở, anh cả Tần Hoa ở hai gian phòng bên trái, hai gian bên phải có một gian để đồ lặt vặt, một gian còn lại là Lâm Uyển Thư và Tần Diễn ở, Tần Tú bốn năm trước đã lập gia đình.

Nhà bếp và phòng tắm đều ở góc đông tây.

Đừng nhìn đều là nhà ngói bùn, nhưng điều kiện như vậy đặt ở toàn bộ đại đội Hồng Tinh đã xem như tốt nhất.

Dù sao bốn phía nơi này đều là núi, đất đai có thể trồng lương thực cũng không nhiều, các xã viên vất vả làm một năm, cuộc sống vẫn căng thẳng.

Đừng nói xây nhà ngói bùn, dù là có thể xây gian nhà tranh ra hồn cũng đủ để bọn họ cảm thấy mỹ mãn.

Tiểu Miêu Miêu vừa mới học đi, còn chưa ổn định, Lâm Uyển Thư liền trực tiếp ôm đi.

Hiện tại là thời gian bắt đầu làm việc, đại đội trưởng phỏng chừng không ở nhà, Lâm Uyển Thư trực tiếp tới đồng ruộng ngày hôm qua làm việc.

Chỉ là còn chưa đi tới trong ruộng, đã nghe thấy có người hô.

“Uyển Thư, cô đi đâu?”
Lâm Uyển Thư quay đầu nhìn lại, thấy là Hà Mạn Hương cùng đại đội.

Hai người xem như cùng nhau lớn lên, quan hệ cũng tốt hơn nhiều so với người cùng thôn bình thường.

Chỉ là đời trước sau khi kết hôn, liền càng lúc càng xa.


Giờ phút này đột nhiên nhìn thấy cô ta, trong lòng Lâm Uyển Thư có loại cảm giác quái dị.

Không có gì khác, đơn giản là đời trước cô ta vốn gả cho thanh niên trí thức Trần Hữu Hoa, đời này lại gả cho Triệu Minh Viễn!
Tuy rằng trong lòng có ngàn vạn nghi ngờ, nhưng trên mặt Lâm Uyển Thư vẫn bất động thanh sắc, chỉ khách khí lễ độ gật đầu.

"Tôi sẽ ra đồng tìm người.

"
“Tìm người?" Biểu tình Hà Mạn Hương mang theo một tia quái dị nói không nên lời, "Là tìm mẹ chồng cô sao?”
“Ừ.


Lâm Uyển Thư không muốn nhiều lời, nhưng ánh mắt lại không nhịn được quan sát quần áo của Hà Mạn Hương.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương