Nhóm dịch: Thất Liên HoaVương Thúy Phân sốt ruột nhìn cô ta, Triệu Ngọc Lan lại liếc nhìn cơm trên bàn, cô ta không nói ra được điều mình muốn nói,"Được rồi mẹ, vậy con đi làm đây.

Nhân tiện, buổi trưa con sẽ không về ăn cơm, con sẽ ăn ở nhà ăn, hơn nữa con cần phiếu ăn và tiền để ăn ở nhà ăn.”Hôm qua vừa cầm tiền với phiếu ăn ra đã bị mẹ chồng Vương Thúy Phân giữ mất rồi."Ăn ở nhà ăn cần gì tốn tiền với phiếu ăn, có thể mang bánh mỳ ở nhà đi, đúng là không biết điều gì cả."Ông Chu ngồi vào bàn vừa ăn bánh ngô vừa nói.Khi Triệu Ngọc Lan nghe thấy điều này, sắc mặt cô ta trở nên khó coi, nhưng cô ta chỉ có thể đáp lại bằng một nụ cười,"Nghe ba ạ, hôm nay con sẽ mang thức ăn từ nhà."Sau khi Triệu Ngọc Lan nói xong, cô ta tìm thấy một chiếc hộp sắt đã bạc màu từ trong nhà, đặt nó lên bàn, vừa định với lấy chiếc bánh ngô trong rổ trên bàn thì Vương Thúy Phân đã đánh vào tay cô ta."Cái này không phải để cô ăn.


Đây là thứ tôi đặc biệt làm cho đàn ông và trẻ nhỏ trong nhà.

Cô ăn cái này đi."Vương Thúy Phân nói xong lấy trong tủ ra hai cái bánh bao còn thừa khi đi xe lửa ngày hôm qua, làm bằng rau dại và cám lúa mì.“Sau này chỉ cần trong nhà có gì tốt đều phải cho chồng với con cô, giống như bánh bột ngô vừa rồi, nếu cô cũng muốn ăn thì làm gì còn, đúng là không biết đau lòng cho con cho chồng.“Mẹ, con cũng phải đi làm, ăn như này thì không tốt lắm.”Triệu Ngọc Lan nhìn hai cái bánh bao, trong lòng thầm tức giận."Đi làm thôi thì ăn cái gì mà không tốt, đều là đồ ăn thì có gì khác biệt, sao phải kén cá chọn canh, cứ để bụng đói mấy ngày xem, cái gì cũng sẽ thấy ngon, chẳng lẽ cô còn muốn tranh ăn bánh ngô với con sao, cô thèm đến vậy à?Triệu Ngọc Lan không còn cách nào khác ngoài việc đi làm với hai cái bánh bao hấp không đủ ăn đó.Thấy mẹ đi rồi, Chu Vệ Lệ với Chu Vệ Đông đứng cạnh bàn co rúm đầu lại như con chim cút."Miêu Đản, cháu no chưa? Buổi tối bà lại làm cá muối ướp muối cho cháu nhé."Vương Thúy Phân tìm thấy một chiếc lược nhựa màu đỏ trong nhà, đang muốn chải tóc cho cháu gái Miêu Đản, nhưng khi nhìn thấy nó, lông mày của bà ấy cau lại, bà ấy đưa chiếc lược nhựa tới trước mặt ông Chu cho ông ấy xem,"Ông nhìn xem, chiếc lược này bẩn như con gấu thế này mà vẫn dùng được.""Không dùng được cái lược bẩn này nữa, buổi tối bảo con bé ba đi mua cái mới.”Lão Chu liếc mắt nhìn một cái.Vương Thúy Phân phớt lờ ông Chu, sau đó cầm chiếc lược bẩn chạy ra ngoài.Sau đó có thể nghe thấy giọng nói ồm ồm của bà ấy nói chuyện với chị dâu Tần."Này cô, cô nhìn xem, lược ở nhà bẩn như vậy, làm sao tôi dùng được?""Yo, chiếc lược bẩn thành thế này, đúng là không nhìn ra nhà, Ngọc Lan lại là một người keo kiệt đến vậy, chiếc lược bẩn vậy mà cũng dùng được.”Giọng của thím kia cũng rất to, cô ấy tỏ vẻ ngạc nhiên, sau đó còn gọi thêm mấy người trong khu ra tám cùng.“Đây là chiếc lược Ngọc Lan dùng sao bác, bác có cầm nhầm không vậy."“Sao có thể cầm nhầm, trong nhà có mỗi cái lược này, tôi đang muốn chải tóc cho cháu gái thì tìm thấy cái này.


Aiya, mặc dù người mẹ chồng là tôi đây sống ở quê, nhưng cũng chưa từng thấy chiếc lược bẩn như vậy.

Cô ta sống ở thành phố nhiều năm như vậy, cũng coi như người thành phố rồi, sao có thể không biết sạch sẽ hơn cơ chứ.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương