Một người khác đứng bên cạnh thở dài: “Anh Nghiêu, anh nghĩ kỹ chưa? Thực sự tình cảnh nhà anh không quá nghiêm trọng, sau này anh…”Anh đột nhiên quay đầu lại: “Đừng nói thế nữa.”Nói xong, anh định xoay người đi vào nhà thì bỗng phía sau truyền đến một loạt tiếng bước chân vội vã, dồn dập, kèm theo đó là những lời đe dọa thô bỉ của gã đàn ông thô tục.Anh dừng lại theo bản năng rồi quay lại.Giữa bóng tối, một người phụ nữ lao đến với bộ dạng đầu bù tóc rối, cả người chật vật xuất hiện trong tầm mắt anh.Thị lực của anh khá tốt nên dù xung quanh tối đen, anh vẫn có thể nhìn rõ khuôn mặt lấm lem và đôi mắt sáng tràn đầy vẻ khiếp sợ của người phụ nữ nhờ vào ngọn đèn dầu mờ ảo ở căn phòng phía sau.Lúc này, đôi mắt ấy đang nhìn anh đầy hy vọng.Chủ nhân của đôi mắt run rẩy nói: “Cứu với —”Trình Nghiêu ngẩng đầu nhìn người đàn ông đuổi sát phía sau cô, đôi mắt trũng sâu sáng ngời, giống như sói đói nhìn thấy thịt.Sau đó, anh nhấc chân đạp một cái, người kia “phịch” một tiếng ngã xuống đất.“Trời ơi mẹ kiếp! Thằng cháu nào không có mắt! Dám đá ông nội!”Lý Nhị Cường định bò dậy từ dưới đất, lời còn chưa dứt thì đột nhiên lưng bị người ta đạp xuống.
Hắn bất ngờ không kịp đề phòng, cả người lại ngã xuống đất.Nhưng sức lực phía sau không hề giảm bớt mà ngược lại, ngày càng đè nặng hắn, khiến hắn không thể đứng dậy.Lý Nhị Cường là tên côn đồ nổi tiếng trong trang trại 528.
Hai năm nay không có ai quản thúc tạo cơ hội cho hắn sống một cách phóng túng.
Lúc này, sự chênh lệch về năng lực khiến hắn đột nhiên có chút hoảng loạn.Cuối cùng hắn cũng tỉnh ngộ, nhận ra đây là nơi nào.Hôm nay, đội công trình mới đến trang trại nên đóng quân ở đây, cùng với một đơn vị đồn trú.Hắn ngẩng đầu lên, đối diện với một khuôn mặt nghiêm nghị và ánh mắt lạnh như băng, cả người hắn vô thức run lên.Trình Nghiêu giẫm lên người hắn, hơi cúi xuống, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm hắn rồi anh dùng chân đá mạnh vào hạ bộ của hắn.Lực đủ mạnh khiến người bị đá không thể đứng dậy nổi.Lý Nhị Cường nhanh chóng bị lính đồn bắt đi, người đàn ông đứng bên cạnh Trình Nghiêu cũng rời đi.
Nông trường 250 cần phải chấn chỉnh, đây là một trong những nhiệm vụ của anh khi dẫn đoàn đội đến đây.Xung quanh không một bóng người, Trình Nghiêu đứng đó, dáng người thẳng tắp, khuôn mặt vô cảm, bất động nhìn chằm chằm vào mắt của cô gái.Giang Vãn bị anh nhìn đến sởn gai ốc.
Trong bóng tối, cô không nhìn rõ mặt anh nhưng có thể nhận ra tổng thể đường nét của anh.Dáng người cao lớn cường tráng, thân hình thẳng tắp, động tác gọn gàng, nhìn qua là biết anh đã trải qua huấn luyện đặc biệt..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook