Thập Niên 70 Hiệp Nghị Dưỡng Oa
-
Chương 46: Cô Ta Hối Hận Rồi
nhóm dịch: bánh bao
Hàn Cảnh Viễn sờ sờ hai má nóng bỏng, may mắn ngọn đèn đen này mù quáng không để Tô Anh nhìn ra.
Hàn Cảnh Viễn nằm trên giường, Tô Anh thật ra cũng biết, người đàn ông dùng động tác rất nhỏ nhất, cẩn thận nằm bên cạnh cô, đây là đêm đầu tiên hai người cùng ngủ chung gối, Hàn Cảnh Viễn cũng không làm gì cô cả.
Tô Anh hơi có chút đáng tiếc, nhất định đừng bị lãnh đạo đấy nha, hiệp định nuôi con thời gian còn dài, cũng không thể ăn chay được.
Cô nghe thấy hô hấp Hàn Cảnh Viễn hơi rối loạn.
Buổi sáng lúc Hàn Cảnh Viễn lặng lẽ đứng dậy, Tô Anh cũng tỉnh.
“Anh dậy sớm vậy à?” Tô Anh dụi mắt hỏi.
Hàn Cảnh Viễn chống cánh tay đang chuẩn bị xoay người, tư thế này vừa vặn có thể thấy rõ xương quai xanh trắng nõn của cổ áo ngủ Tô Anh, máu chảy lên, vội vàng quay đầu lại.
“Ừm, quen rồi, đi ra ngoài chạy bộ, thuận tiện mua điểm tâm về nhà.”
“Đừng mua bữa sáng nữa, tôi tự làm, tôi muốn ăn bánh trứng và cháo khoai lang..”
Trứng gà và bột mì đều đắt tiền, cả gia hải đều dùng bánh trứng gà lấp đầy bụng, ít nhiều cũng không đủ làm.
Cô vợ mà anh cưới hình như không có quá nhiều yêu cầu,
Có điều vấn đề không lớn, cùng lắm thì không tiết kiệm được tiền, trợ cấp ăn cơm của anh vẫn đủ.
“Được rồi, hôm nay nghỉ phép sẽ không chạy bộ nữa, tôi giúp cô làm điểm tâm đi.”
“Cũng được.” Tô Anh thích có người giúp mình trong lúc nấu.
Lúc nhào bột, Tô Anh nghĩ chuyện hôm qua vợ cũ Hàn Cảnh Viễn tới tìm cô, vẫn nên thẳng thắn nói rõ ràng với đàn ông thì tốt hơn.
Bằng không nhỡ đâu giữa hai người xảy ra hiểu lầm, sẽ không bù đắp được mất mát.
Cô nói: “Hôm qua khi tôi mua thức ăn ở xã cung ứng và tiêu thụ, nhìn thấy vợ cũ của anh, cô ta dường như cố tình chờ tôi ở phía bên kia của công đoàn cung ứng và tiêu thụ.”
Khu gia đình đều đi bên kia mua đồ ăn, một ngày không chờ được thì ngày hôm sau cũng được.
“Cô ta nói gì với cô?” Hàn Cảnh Viễn khẩn trương.
Tối hôm qua muốn hỏi, nhưng thấy Tô Anh quá mệt mỏi, hơn nữa Tô Anh cũng không đề cập tới, anh liền nghĩ hôm nay nghỉ phép, thời gian một ngày luôn có thể tìm được cơ hội nói với cô.
Không nghĩ tới Tô Anh tự mình nhắc tới.
“Nói chút nhảm nhí.”
“Cô cứ nói cho tôi biết đi.”
Tô Anh tường thuật lại cuộc trò chuyện ngày hôm qua với Hàn Cảnh Viễn.
Cô phân tích khách quan: “Có lẽ cô ta hối hận rồi, muốn xem cô dâu mới cưới của anh so với cô ta như thế nào, nhìn thấy tôi, sắc mặt cô ta liền trở nên khó coi.”
Tô Anh muốn cười, “Bị tôi nói vài câu sắp khóc, tôi đoán kế tiếp cô ta vẫn còn muốn tìm anh.”
Hàn Cảnh Viễn nghĩ thầm đã tìm qua, nhưng anh sẽ không đi gặp.
Tô Anh thản nhiên thản nhiên làm cho trong lòng anh lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại có chút mất mát, vì sao mất mát anh còn chưa biết rõ ràng.
Anh nói: “Cô ta đã đi tìm chủ nhiệm Kiều, nói muốn gặp tôi, nhưng tôi từ chối”
Hàn Cảnh Viễn sờ sờ hai má nóng bỏng, may mắn ngọn đèn đen này mù quáng không để Tô Anh nhìn ra.
Hàn Cảnh Viễn nằm trên giường, Tô Anh thật ra cũng biết, người đàn ông dùng động tác rất nhỏ nhất, cẩn thận nằm bên cạnh cô, đây là đêm đầu tiên hai người cùng ngủ chung gối, Hàn Cảnh Viễn cũng không làm gì cô cả.
Tô Anh hơi có chút đáng tiếc, nhất định đừng bị lãnh đạo đấy nha, hiệp định nuôi con thời gian còn dài, cũng không thể ăn chay được.
Cô nghe thấy hô hấp Hàn Cảnh Viễn hơi rối loạn.
Buổi sáng lúc Hàn Cảnh Viễn lặng lẽ đứng dậy, Tô Anh cũng tỉnh.
“Anh dậy sớm vậy à?” Tô Anh dụi mắt hỏi.
Hàn Cảnh Viễn chống cánh tay đang chuẩn bị xoay người, tư thế này vừa vặn có thể thấy rõ xương quai xanh trắng nõn của cổ áo ngủ Tô Anh, máu chảy lên, vội vàng quay đầu lại.
“Ừm, quen rồi, đi ra ngoài chạy bộ, thuận tiện mua điểm tâm về nhà.”
“Đừng mua bữa sáng nữa, tôi tự làm, tôi muốn ăn bánh trứng và cháo khoai lang..”
Trứng gà và bột mì đều đắt tiền, cả gia hải đều dùng bánh trứng gà lấp đầy bụng, ít nhiều cũng không đủ làm.
Cô vợ mà anh cưới hình như không có quá nhiều yêu cầu,
Có điều vấn đề không lớn, cùng lắm thì không tiết kiệm được tiền, trợ cấp ăn cơm của anh vẫn đủ.
“Được rồi, hôm nay nghỉ phép sẽ không chạy bộ nữa, tôi giúp cô làm điểm tâm đi.”
“Cũng được.” Tô Anh thích có người giúp mình trong lúc nấu.
Lúc nhào bột, Tô Anh nghĩ chuyện hôm qua vợ cũ Hàn Cảnh Viễn tới tìm cô, vẫn nên thẳng thắn nói rõ ràng với đàn ông thì tốt hơn.
Bằng không nhỡ đâu giữa hai người xảy ra hiểu lầm, sẽ không bù đắp được mất mát.
Cô nói: “Hôm qua khi tôi mua thức ăn ở xã cung ứng và tiêu thụ, nhìn thấy vợ cũ của anh, cô ta dường như cố tình chờ tôi ở phía bên kia của công đoàn cung ứng và tiêu thụ.”
Khu gia đình đều đi bên kia mua đồ ăn, một ngày không chờ được thì ngày hôm sau cũng được.
“Cô ta nói gì với cô?” Hàn Cảnh Viễn khẩn trương.
Tối hôm qua muốn hỏi, nhưng thấy Tô Anh quá mệt mỏi, hơn nữa Tô Anh cũng không đề cập tới, anh liền nghĩ hôm nay nghỉ phép, thời gian một ngày luôn có thể tìm được cơ hội nói với cô.
Không nghĩ tới Tô Anh tự mình nhắc tới.
“Nói chút nhảm nhí.”
“Cô cứ nói cho tôi biết đi.”
Tô Anh tường thuật lại cuộc trò chuyện ngày hôm qua với Hàn Cảnh Viễn.
Cô phân tích khách quan: “Có lẽ cô ta hối hận rồi, muốn xem cô dâu mới cưới của anh so với cô ta như thế nào, nhìn thấy tôi, sắc mặt cô ta liền trở nên khó coi.”
Tô Anh muốn cười, “Bị tôi nói vài câu sắp khóc, tôi đoán kế tiếp cô ta vẫn còn muốn tìm anh.”
Hàn Cảnh Viễn nghĩ thầm đã tìm qua, nhưng anh sẽ không đi gặp.
Tô Anh thản nhiên thản nhiên làm cho trong lòng anh lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại có chút mất mát, vì sao mất mát anh còn chưa biết rõ ràng.
Anh nói: “Cô ta đã đi tìm chủ nhiệm Kiều, nói muốn gặp tôi, nhưng tôi từ chối”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook