Thập Niên 70: Gả Cho Người Chồng Tàn Tật
-
Chương 3: Nuôi Cả Đời!
Nhóm dịch: Bánh Bao
Anh trở thành tồn tại mà những cô gái kia tránh không kịp, nếu không phải như vậy, sao sẽ để Túc Kiều Kiều chiếm của hời này chứ?
Nếu là trước kia, đây là chiếm của hời, nhưng hiện tại chính là làm ăn thua lỗ, Tôn Phương đau lòng con gái sống chết không chịu.
Túc Chính Dương giữ lời hứa lại kiên quyết không đồng ý hủy hôn, mấy ngày nay trong nhà vẫn luôn vì việc này mà ầm ĩ, chưa từng yên tĩnh.
Túc Chính Dương vốn tưởng rằng con gái kiên quyết không muốn gả, ai ngờ cô lại đồng ý trước một bước?
Ông ấy giật mình, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của con gái, nhất thời trong lòng mềm nhũn, chua xót, vừa rồi còn hét với con gái nhất định phải gả cho thằng bé kia, lúc này nghẹn họng, nói không nên lời.
Tôn Phương tức giận đấm thẳng vào người: “Bây giờ được chưa? Con gái sau này không ăn được cơm, thì ông nuôi con bé cả đời! Chính là ông ép con bé gả cho người đàn ông vô dụng kia!”
Túc Chính Dương hít sâu một hơi, lau mặt, trầm giọng nói: “Nuôi! Ông đây sẽ nuôi cả đời! Dù sao thằng cả, thằng hai cũng đã lớn rồi, không cần chúng ta nuôi!”
...
Ầm ĩ nửa buổi trưa, hai con dâu nhà họ Túc nghe thấy quyết định cuối cùng của vụ kiện này, nhất thời sắc mặt cũng không dễ nhìn, trong lòng cả hai đều muốn nói gì đó, nhưng nhìn sắc mặt khó coi của bố mẹ chồng, trong lòng hoảng hốt, không dám mở miệng, duy chỉ có ba đứa nhỏ không biết gì cả và hai người đàn ông không có biểu cảm gì.
Chính là Túc Kiều Kiều vừa mới quyết định lập gia đình, lúc ăn cơm cũng không yên lòng, miễn cưỡng ăn hai miếng khoai lang.
Sau khi ăn trưa, buổi chiều phải xuống ruộng để làm việc, tất cả mọi người đi ngủ.
Túc Kiều Kiều trở lại phòng mình, giường hoa vụn tối màu, còn có một cái bàn nhỏ, một cái tủ quần áo, trên vách tường phòng đều bị dán giấy, có thể thấy được chủ nhân phòng này rất được người nhà yêu thương.
Nhưng khi cô nằm xuống, nhìn về phía trần nhà, đập vào mắt lại là xà nhà đen nhánh, phía trên còn có mạng nhện.
Anh trở thành tồn tại mà những cô gái kia tránh không kịp, nếu không phải như vậy, sao sẽ để Túc Kiều Kiều chiếm của hời này chứ?
Nếu là trước kia, đây là chiếm của hời, nhưng hiện tại chính là làm ăn thua lỗ, Tôn Phương đau lòng con gái sống chết không chịu.
Túc Chính Dương giữ lời hứa lại kiên quyết không đồng ý hủy hôn, mấy ngày nay trong nhà vẫn luôn vì việc này mà ầm ĩ, chưa từng yên tĩnh.
Túc Chính Dương vốn tưởng rằng con gái kiên quyết không muốn gả, ai ngờ cô lại đồng ý trước một bước?
Ông ấy giật mình, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của con gái, nhất thời trong lòng mềm nhũn, chua xót, vừa rồi còn hét với con gái nhất định phải gả cho thằng bé kia, lúc này nghẹn họng, nói không nên lời.
Tôn Phương tức giận đấm thẳng vào người: “Bây giờ được chưa? Con gái sau này không ăn được cơm, thì ông nuôi con bé cả đời! Chính là ông ép con bé gả cho người đàn ông vô dụng kia!”
Túc Chính Dương hít sâu một hơi, lau mặt, trầm giọng nói: “Nuôi! Ông đây sẽ nuôi cả đời! Dù sao thằng cả, thằng hai cũng đã lớn rồi, không cần chúng ta nuôi!”
...
Ầm ĩ nửa buổi trưa, hai con dâu nhà họ Túc nghe thấy quyết định cuối cùng của vụ kiện này, nhất thời sắc mặt cũng không dễ nhìn, trong lòng cả hai đều muốn nói gì đó, nhưng nhìn sắc mặt khó coi của bố mẹ chồng, trong lòng hoảng hốt, không dám mở miệng, duy chỉ có ba đứa nhỏ không biết gì cả và hai người đàn ông không có biểu cảm gì.
Chính là Túc Kiều Kiều vừa mới quyết định lập gia đình, lúc ăn cơm cũng không yên lòng, miễn cưỡng ăn hai miếng khoai lang.
Sau khi ăn trưa, buổi chiều phải xuống ruộng để làm việc, tất cả mọi người đi ngủ.
Túc Kiều Kiều trở lại phòng mình, giường hoa vụn tối màu, còn có một cái bàn nhỏ, một cái tủ quần áo, trên vách tường phòng đều bị dán giấy, có thể thấy được chủ nhân phòng này rất được người nhà yêu thương.
Nhưng khi cô nằm xuống, nhìn về phía trần nhà, đập vào mắt lại là xà nhà đen nhánh, phía trên còn có mạng nhện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook