Thập Niên 70 Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn
-
Chương 6: Luyện Quyền 3
Lúc đó Hạ Minh Chương nói đến mức hèn mọn lấy lòng, hành động cũng hèn mọn, Triển Ngải Bình từ nhỏ sống trong hoàn cảnh khá đơn giản, người trong bộ đội thẳng thắn, cô cũng thẳng thắn, thế cô đã tin.
Tin thì lại rơi vào vũng bùn.
Rất nhiều chuyện từ lúc mới bắt đầu đã không nên làm, một khi làm sẽ biến thành "chuyện đương nhiên".
Lúc vào cửa là một người vợ hiền lành, sau này trở nên hung dữ là lỗi của cô.
Còn những lời lúc trước đã nói?
Một người đàn ông làm sao có thể làm những chuyện kia chứ?
…
Nhớ lại những việc này, Triển Ngải Bình nhắm mắt lại, cô xoay xoay cổ tay, nắm đấm của cô cứng rồi.
Lúc còn trẻ cô mới xuất ngũ, nhớ tới đều là chuyện của chiến hữu, là tập thể, là nói nghĩa khí, là lời hứa đáng giá nghìn vàng, lại bị cọng cỏ đầu tường nói không giữ lời, miệng đầy lời nói dối, giỏi mượn gió bẻ măng lừa gạt.
Người tới tuổi 70, 80, chỉ có thể múa kiếm, đánh thái cực quyền, thế nhưng Triển Ngải Bình lúc còn trẻ, đặc biệt là khi cô ở trường quân đội, thành tích đánh nhau là cao nhất, đại tỷ như cô càng đánh càng hăng.
Khi còn bé Triển Ngải Bình chính là một đứa nhỏ không bớt lo, thường xuyên đánh nhau với người ta, số lần đánh nhau với Cố Thịnh đếm không xuể, bây giờ vóc dáng Cố Thịnh cao lớn, cơ bắp cường tráng, một người đấu võ hàng năm xếp số một, cô chưa chắc có thể đánh được anh, thế nhưng đánh người khác là chuyện nhỏ.
Sau khi xuất ngũ, cô đã lâu không luyện võ, bây giờ luyện lại là việc nên làm.
Triển Ngải Bình lại có kinh nghiệm huyệt vị đông y, biết làm sao xuống tay ác độc, làm sao khiến người ta đau đến sống không bằng chết, rồi lại chỉ để lại một chút "vết thương nhẹ".
Nghĩ như thế, Triển Ngải Bình ngay lập tức dự định đi "giãn cơ luyện võ", trong trường học có sân bóng, có phòng rèn luyện, Triển Ngải Bình chuẩn bị luyện đá bao cát, cô đứng dậy đi ra ngoài, cô Tiểu Tưởng hỏi cô: "Cô Triển, cô muốn đi đâu? Trở về hả?"
Diệp Phương Tĩnh nói: "Mẹ cô ta với em cô ta không phải đến rồi sao, chạy về nhà đó."
Triển Ngải Bình nói: "Tôi đi luyện quyền."
Cô Tiểu Tưởng: "?"
Diệp Phương Tĩnh: "?"
Trước khi kết hôn còn luyện quyền cái gì?
Triển Ngải Bình không hề nhiều lời, cô đi ra khỏi phòng. Thời tiết lạnh lẽo, gió lạnh thấu xương, cô cũng không sợ lạnh, thân thể trẻ tuổi, nền tảng tốt, ấm áp giống như cái lò lửa.
Diệp Phương Tĩnh ở đằng sau đuổi theo: "Tôi đi với cô."
Triển Ngải Bình cùng đi đến phòng rèn luyện trong trường với cô ta. Các cô bước lên bậc thang, Diệp Phương Tĩnh cực kỳ thân thiết hỏi: "Cô thực sự đi luyện quyền à ——"
Cô ta còn chưa dứt lời, đã thấy một đám người vội vã, còn nghe thấy tiếng kêu như giết heo chen lẫn trong đó: "Đau đau đau, đau chết tôi rồi, gãy tay mất."
"Gãy tay rồi hả, đứt hết cả ra?"
"Tránh ra!" Triển Ngải Bình bước lên đi vào, tay phải đầy kinh nghiệm mạnh mẽ kéo lại cánh tay kia, chỉ nghe vài tiếng "răng rắc", lập tức kéo thẳng cho anh ta.
"Đau đau đau —— a! A ——" Giọng người kia kêu như tiếng kèn xô na, có người theo bản năng bịt lỗ tai, muốn rách cả màng nhĩ.
Diệp Phương Tĩnh ở bên cạnh đổ mồ hôi lạnh liên tục, nhìn mà cô ta run chân, người đàn ông trước mắt này gần một mét chín, giống như con gấu chó, cứ như vậy mà chảy nước mắt như tên khóc nhè.
Cánh tay của anh ta e là còn to hơn đùi cô ta.
Diệp Phương Tĩnh trợn to hai mắt, nuốt một ngụm nước bọt, không nhịn được lui về sau một bước, nhịp tim của cô ta tăng nhanh, trong đôi mắt mang theo hoang mang và hoảng sợ.
Trời ạ, cái này phải đau cỡ nào!
"Ồ? Được rồi."
"Chỉnh ngay rồi."
"Là cô Triển à? Sức rất lớn ha."
"Cảm ơn cô Triển."
Triển Ngải Bình gật đầu nói: "Yên tâm, được rồi, sau này cẩn thận một chút."
Triển Ngải Bình quay đầu nhìn thấy gương mặt trắng bệch của Diệp Phương Tĩnh, cô nở nụ cười.
Làm quân y năm mươi năm, chuyên trị khoa xương.
Nếu còn có người dám nhảy nhót ở trước mặt cô, không ngại để người ta đến "khoa xương" chữa trị một chuyến.
Tin thì lại rơi vào vũng bùn.
Rất nhiều chuyện từ lúc mới bắt đầu đã không nên làm, một khi làm sẽ biến thành "chuyện đương nhiên".
Lúc vào cửa là một người vợ hiền lành, sau này trở nên hung dữ là lỗi của cô.
Còn những lời lúc trước đã nói?
Một người đàn ông làm sao có thể làm những chuyện kia chứ?
…
Nhớ lại những việc này, Triển Ngải Bình nhắm mắt lại, cô xoay xoay cổ tay, nắm đấm của cô cứng rồi.
Lúc còn trẻ cô mới xuất ngũ, nhớ tới đều là chuyện của chiến hữu, là tập thể, là nói nghĩa khí, là lời hứa đáng giá nghìn vàng, lại bị cọng cỏ đầu tường nói không giữ lời, miệng đầy lời nói dối, giỏi mượn gió bẻ măng lừa gạt.
Người tới tuổi 70, 80, chỉ có thể múa kiếm, đánh thái cực quyền, thế nhưng Triển Ngải Bình lúc còn trẻ, đặc biệt là khi cô ở trường quân đội, thành tích đánh nhau là cao nhất, đại tỷ như cô càng đánh càng hăng.
Khi còn bé Triển Ngải Bình chính là một đứa nhỏ không bớt lo, thường xuyên đánh nhau với người ta, số lần đánh nhau với Cố Thịnh đếm không xuể, bây giờ vóc dáng Cố Thịnh cao lớn, cơ bắp cường tráng, một người đấu võ hàng năm xếp số một, cô chưa chắc có thể đánh được anh, thế nhưng đánh người khác là chuyện nhỏ.
Sau khi xuất ngũ, cô đã lâu không luyện võ, bây giờ luyện lại là việc nên làm.
Triển Ngải Bình lại có kinh nghiệm huyệt vị đông y, biết làm sao xuống tay ác độc, làm sao khiến người ta đau đến sống không bằng chết, rồi lại chỉ để lại một chút "vết thương nhẹ".
Nghĩ như thế, Triển Ngải Bình ngay lập tức dự định đi "giãn cơ luyện võ", trong trường học có sân bóng, có phòng rèn luyện, Triển Ngải Bình chuẩn bị luyện đá bao cát, cô đứng dậy đi ra ngoài, cô Tiểu Tưởng hỏi cô: "Cô Triển, cô muốn đi đâu? Trở về hả?"
Diệp Phương Tĩnh nói: "Mẹ cô ta với em cô ta không phải đến rồi sao, chạy về nhà đó."
Triển Ngải Bình nói: "Tôi đi luyện quyền."
Cô Tiểu Tưởng: "?"
Diệp Phương Tĩnh: "?"
Trước khi kết hôn còn luyện quyền cái gì?
Triển Ngải Bình không hề nhiều lời, cô đi ra khỏi phòng. Thời tiết lạnh lẽo, gió lạnh thấu xương, cô cũng không sợ lạnh, thân thể trẻ tuổi, nền tảng tốt, ấm áp giống như cái lò lửa.
Diệp Phương Tĩnh ở đằng sau đuổi theo: "Tôi đi với cô."
Triển Ngải Bình cùng đi đến phòng rèn luyện trong trường với cô ta. Các cô bước lên bậc thang, Diệp Phương Tĩnh cực kỳ thân thiết hỏi: "Cô thực sự đi luyện quyền à ——"
Cô ta còn chưa dứt lời, đã thấy một đám người vội vã, còn nghe thấy tiếng kêu như giết heo chen lẫn trong đó: "Đau đau đau, đau chết tôi rồi, gãy tay mất."
"Gãy tay rồi hả, đứt hết cả ra?"
"Tránh ra!" Triển Ngải Bình bước lên đi vào, tay phải đầy kinh nghiệm mạnh mẽ kéo lại cánh tay kia, chỉ nghe vài tiếng "răng rắc", lập tức kéo thẳng cho anh ta.
"Đau đau đau —— a! A ——" Giọng người kia kêu như tiếng kèn xô na, có người theo bản năng bịt lỗ tai, muốn rách cả màng nhĩ.
Diệp Phương Tĩnh ở bên cạnh đổ mồ hôi lạnh liên tục, nhìn mà cô ta run chân, người đàn ông trước mắt này gần một mét chín, giống như con gấu chó, cứ như vậy mà chảy nước mắt như tên khóc nhè.
Cánh tay của anh ta e là còn to hơn đùi cô ta.
Diệp Phương Tĩnh trợn to hai mắt, nuốt một ngụm nước bọt, không nhịn được lui về sau một bước, nhịp tim của cô ta tăng nhanh, trong đôi mắt mang theo hoang mang và hoảng sợ.
Trời ạ, cái này phải đau cỡ nào!
"Ồ? Được rồi."
"Chỉnh ngay rồi."
"Là cô Triển à? Sức rất lớn ha."
"Cảm ơn cô Triển."
Triển Ngải Bình gật đầu nói: "Yên tâm, được rồi, sau này cẩn thận một chút."
Triển Ngải Bình quay đầu nhìn thấy gương mặt trắng bệch của Diệp Phương Tĩnh, cô nở nụ cười.
Làm quân y năm mươi năm, chuyên trị khoa xương.
Nếu còn có người dám nhảy nhót ở trước mặt cô, không ngại để người ta đến "khoa xương" chữa trị một chuyến.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook