Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Cô ấy à, đi gặp người ta.” chủ nhiệm Tôn uống một ngụm nước ấm, giải thích tình hình một cách ngắn gọn.

Tần Nhu: “?!!!!”

Ý của chủ nhiệm Tôn là... bảo đi coi mắt?

Ở thời đại này, cơ quan còn tạo điều kiện cho nhân viên đi coi mắt?

“Người đó tên là Lục Diễm, 25 tuổi, cũng không lớn hơn cô bao nhiêu, chưa từng kết hôn, hiện tại đang học nâng cao trong học viện hải quân ở Tân Thành, sắp được thăng chức làm tham mưu trưởng trung đoàn, nói chung là tuổi trẻ tài cao.”

Có lẽ lúc này chủ nhiệm Tôn chỉ nghĩ cô đi ngang qua sân khấu, không giới thiệu quá chi tiết về gia thế bối cảnh của Lục Diễm với Tần Nhu, sợ lại nảy sinh khúc mắc.

Lục Diễm là con cháu đại viện, là con trai út của Lục lão tư lệnh đã về hưu, phía trên còn có mấy anh trai chị gái, anh là con trai út trong gia đình, người thông minh, nhưng từ nhỏ đã là người nghịch ngợm xấu tính nhất trong nhà, tính tình không được tốt cho lắm, hiện tại đã 25 tuổi còn chưa kết hôn, làm lão thủ trưởng phải đau đầu.

Người làm cha mẹ đều nghĩ, chỉ cần con trai kết hôn, anh sẽ trở nên trưởng thành và biết suy nghĩ hơn. Cha mẹ nhà họ Lục cũng không ngoại lệ, nhân lúc con trai đang học nâng cao ở trường, lão thủ trưởng moi móc mọi mối quan hệ của mình, muốn giới thiệu đối tượng cho anh.

Mới đầu, Lục Diễm được coi là miếng bánh thơm được người người tranh đoạt, ngoại hình ưa nhìn, gia thế tốt, tiền đồ sáng lạn. Nhưng anh mới đi học nâng cao ba tháng, trong khoảng thời gian này, anh đã đi coi mắt… cũng không biết là đã coi mắt bao nhiêu lần, nhưng chưa lần nào thành công.

Vấn đề nằm ở trên người Lục Diễm, tính khí của anh không tốt, có thói quen cấp trên khiển trách cấp dưới, cũng không có kiên nhẫn với phụ nữ, lại càng không biết thương hương tiếc ngọc là gì, người ta bị anh chọc tức đến phát khóc, anh không những không dỗ dành người ta, còn đứng ở bên cạnh châm chọc.

Tóm lại là, không một lần coi mắt nào thành công, sau khi nghe được tất cả chiến tích coi mắt chói lọi của Lục Diễm từ các đồng đội cũ, Lục lão thủ trưởng tức giận đập bàn ghế: “Nó khó tính lắm đúng không?"

"Nó còn muốn leo lên trời cao hả?!!"



"Tôi sẽ tìm cho nó một người vợ tính tình nóng nảy đanh đá, để vợ nó mắng nó giúp tôi! Trị chết nó!!"

...

Sau khi hỏi han khắp nơi, đồng đội cũ hỏi tới chỗ của chủ nhiệm Tôn, chủ nhiệm Tôn nghĩ tới Tần Nhu khiến mình đau hết cả đầu, lại nghĩ tới chiến tích đáng kinh ngạc của Tần Nhu lúc đối mặt với bà bà Dương. Vì vậy, bà ta thuận miệng nói tên của cô ra, nói sẽ giới thiệu cô qua đó.

*

Sau khi bước ra khỏi phòng làm việc của chủ nhiệm Tôn, Tần Nhu lấy được hai mươi đồng tiền thưởng, phiếu thịt năm cân, dường như chủ nhiệm Tôn còn vô hình cảm thấy thiếu nợ cô, nhét cho cô một chiếc ca tráng men cực lớn, nói là để khen thưởng cho cô.

Tần Nhu cúi đầu nhìn chiếc ca tráng men mình ôm trong lòng, hay nói là chiếc bình tráng men?!! Trên mặt ca in hình hoa nở phú quý, còn có một chữ "Hỷ" rất to, nhìn bề ngoài là chiếc ca có dung tích khoảng 3000 ml.

Với loại ca này, ở thời hiện đại mà bạn cầm chiếc ca này đi tới tiệm trà sữa Mixue, có lẽ người ta còn miễn cưỡng chấp thuận để bạn tự mang ca đi, nhưng nếu cầm tới tiệm trà sữa khác, đoán chắc người ta đã đuổi bạn ra ngoài thẳng.

Tần Nhu cân nhắc chiếc ca trong tay, trong đầu thầm nghĩ đồ ở thời đại này rất bền, không chừng cô có thể sử dụng chiếc ca này mấy chục năm.

Đừng nói là dùng để uống nước, dùng để đựng mấy con chuộc Quảng Đông cũng dư sức.

Nhìn thấy cô ôm chiếc ca tráng men lớn đi ra, rất nhiều người trong đoàn văn công đưa mắt nhìn cô, Tiết Đình Đình cũng đưa mắt nhìn Tần Nhu.

Tần Nhu mỉm cười với Tiết Đình Đình, Lâm Trường Ngạn vừa rồi còn đứng đây nói chuyện với cô ta giờ đã không thấy đâu.

Nhìn thấy Tần Nhu cười, Tiết Đình Đình lại không thể nào vui nổi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương