Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Thịt heo băm nhỏ cuộn với bánh cuốn cũng rất tươi, thịt ngọt và dai, rắc thêm chút khoai môn thái sợi, chờ bánh thấm đẫm nước sốt lại càng ngon hơn.

Không thể nói ra được lời khen ngợi nào khác, chỉ có thể nói người đầu bếp quá tài hoa khi làm ra được món bánh cuốn ngon thế này từ những nguyên liệu đơn giản, các vị trong đó đều vừa đúng lúc.

Có lẽ gả cho đầu bếp nhà nước ở thời đại này mới là lựa chọn chính xác.

Tần Nhu cho thêm một thìa tương ớt nhỏ vào trên bánh cuốn, nhận ra món tương ớt bí truyền này rất phù hợp với sở thích của mình, tương ớt tuy nhìn đỏ lòm, nhưng thực tế không quá cay, còn hơi ngòn ngọt.

Cô rất thích loại tương ớt cay có thêm chút vị ngọt này.

Tần Nhu ăn đến thỏa mãn, hai cậu nhóc ngồi ở cạnh đó cũng ăn thỏa thích một đĩa bánh cuốn. Còn với Lục Diễm, một đĩa bánh cuốn thật sự không đủ nhét kẽ răng với anh, trong lúc Tần Nhu ăn bánh cuốn, anh đã ăn hai bát cháo hải sản, thêm hai lồng tiểu long bao.

Lục Diễm thấy Tần Nhu cho thêm tương ớt vào trong đĩa, trong lòng thầm nghĩ có lẽ tương ớt này không đủ cay.

Chờ sau này, anh sẽ để cô nếm thử tương ớt của nhà lão lão Uông.

*

Đến tối ngày kia thuyền mới xuất bến, bọn họ có thể ở lại Quảng thành mấy ngày, đây cũng là yêu cầu của Tần Nhu. Trên thực tế, bọn họ còn có một lựa chọn khác để đi tới đảo Quỳnh Châu, đó chính là bắt xe đò đi từ Quảng thành tới huyện Từ, rồi lại đi thuyền ra đảo Quỳnh Châu, hành trình đi thuyền này chỉ mất bốn năm tiếng.

Nhưng Tần Nhu muốn ở lại Quảng thành hai ngày hơn, vì vậy... phải lênh đênh trên biển một ngày, thì lênh đênh một ngày đi.

Tần Nhu từng học đại học ở đây, tòa thành trước mắt này vừa quen lại vừa xa lạ với cô. Lục Diễm mua một tấm bản đồ Quảng thành, muốn dẫn cô và hai đứa bé đi dạo xung quanh nói.

“Em cần mua gì thì mua luôn ở đây đi, anh sẽ nhờ người mang ra bến tàu hộ, chứ chờ sau này lên đảo, có rất ít đồ để mua, cũng không nhiều loại như ở đây."

Tần Nhu gật đầu, thứ cô muốn mua nhất là một chiếc máy ảnh, nhưng bản thân cô chỉ có một hai trăm đồng tiền tiết kiệm, tự nhiên không thể mua được, muốn mua thì phải dùng đến tiền của Lục Diễm.



Túi đồ Lục Diễm đưa cho cô ngày hôm đó, ngoài đống tiền mặt đủ mệnh giá ra, các loại phiếu vải, phiếu kỹ nghệ ra, còn có quyển sổ tiết kiệm sáu nghìn đồng.

Người so với người đúng là tức chết người, so với cô, mấy năm nay Lục Diễm tiết kiệm được không ít tiền.

Anh là con trai út trong gia đình, cha mẹ anh chị đều đã đi làm, tất cả đều có lương ổn định, vì vậy anh không có gánh nặng về gia đình, không cần gửi tiền về nhà, tự chi tiêu bằng lương của mình. Chưa kể, anh cũng không có vợ con, ăn ở trong quân đội, ăn, mặc, ở, đi lại… sinh hoạt đều không tốn tiền.

Với anh, khoản chi tiêu lớn nhất trong năm chắc là mua quà tặng cha mẹ người thân bạn bè vào những dịp lễ tết.

Lính hải quân bọn họ, ngoài tiền lương ra, còn có tiền trợ cấp ra biển, trợ cấp hải đảo, trợ cấp biên cương… tuy Tần Nhu không biết cụ thể là bao nhiêu, nhưng cô biết trợ cấp đi biển trong tương lai sẽ được tính theo giờ lương, hiện tại điều kiện gian khổ, chắc không đến mức quá ít.

Vì vậy, tiền lương và trợ cấp hàng tháng của anh chắc sẽ không ít hơn một trăm rưỡi, có khả năng còn lên tới hai trăm đồng, đủ để nuôi cả gia đình bốn người.

Đúng là con rể rùa vàng ở thời đại này.

Anh ngây ngốc đưa hết tiền cho cô, nhưng với anh, không có tiền cũng không ảnh hưởng quá nhiều, tiền bạc không quá quan trọng với anh.

Bây giờ Tần Nhu có trong tay nhiều tiền thế này, cô thật sự muốn mua một chiếc máy ảnh, đây cũng là chuyện chỉ trong giây lát, nhưng nếu thật dùng tiền của Lục Diễm, Tần Nhu lại cảm thấy xấu hổ.

Tuy Lục Diễm đưa tiền cho cô, nhưng cô cũng không thể tiêu phung phí được. Chưa kể, cô cứ cảm thấy là lạ khi tiêu tiền của người khác, Tần Nhu còn chưa thể thoải mái tiêu tiền của Lục Diễm.

Nếu thật sự phải tiêu tiền của anh, cô phải hỏi anh trước đã, hai người bọn họ đã nói cùng chung sống với nhau, đáng lẽ nên tiên tiền này vào phương diện sinh hoạt như củi gạo dầu muối… mà chưa gì cô đã muốn mua máy ảnh, nhìn thế nào cũng không giống một người phụ nữ biết chăm lo nhà cửa.

Loại đàn ông có chủ nghĩa đàn ông lớn ở thập niên bảy mươi này như Lục Diễm, có không thích hành động này của cô không?

Tần Nhu: "..."

Sau một lúc suy nghĩ miên man, Tần Nhu đột nhiên phát hiện ra, là một người vợ, cầm tiền lương chồng chủ động nộp lên cũng không hề thoải mái, dù sao đây cũng là tiền của anh, anh có thể hủy bỏ quyền quản gia của bạn bất cứ lúc nào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương