[Thập Niên 70] Dưỡng Oa Hàng Ngày Trên Hải Đảo
-
Chương 31: Em Rể (1)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lục Diễm xé miếng bánh bao chấm với chút tương ớt, anh vừa cho vào miệng ăn, nhai mấy miếng, nhất thời không thể nói được gì, trong lòng thầm mắng:
Con mẹ nó, cay thật đấy!
Uông Viễn Chinh vừa nhìn thấy sắc mặt của anh, đã biết thằng nhóc này bị sặc ớt, anh ta lập tức cười như mở cờ trong bụng:
“Cậu nhìn cậu xem, sau này chắc chắn sẽ gặp phải vấn đề về ăn uống."
Lục Diễm nhàn nhạt nói: "Tôi cũng có thể học ăn ớt cay."
Uông Viễn Chinh: "..."
Nghe lời này có hơi quen tai, hồi trước lúc anh ấy và tiểu Mã còn đang mặn nồng với nhau, suốt ngày thảo luận về cuộc sống của bọn họ trong tương lai. Tiểu Mã là người Tân Thành, không ăn cay, Uông Viễn Chinh cũng dõng dạc nói mình sẽ học không ăn cay giống cô ấy.
“Tương ớt nhà anh không tồi, nhớ để cho em dâu anh một hộp." Lục Diễm xé mấy miếng ăn hết chiếc bánh bao, rồi cùng Uông Viễn Chinh thu dọn bát đũa trở về phòng ký túc xá.
"Cưới cô em đanh đá như vậy, cậu sẽ không dễ chịu đâu." Đám người Uông Viễn Chinh đã hỏi thăm rõ ràng tình huống của cô gái người Tứ Xuyên mà Lục Diễm sắp cưới kia.
Khỏi phải nói, Tần Nhu này thật sự có chút danh tiếng.
Đặt cạnh với danh hiệu của Lục Diễm, lại càng khiến tê dại cả da đầu.
Hai người đi vào phòng ký túc xá, Uông Viễn Chinh liếc thấy chiếc đài radio để ở đầu giường Lục Diễm, chiếc đài radio này nhìn nhỏ hơn so với những chiếc đài radio hiện đang phổ biến trên thị trường, là hàng nước ngoài sản xuất, còn được Lục Diễm ngồi cả đêm qua tân trang lại, lắp thêm dây anten, bắt tín hiệu rất tốt, âm sắc sạch sẽ rõ ràng, rất ít tạp âm.
Là hàng lão Tạ lấy được.
Sau khi nghe qua về danh tiếng của Tần Nhu, tất cả mọi người đều lẳng lặng bỏ tiền ra, quyết định tặng cho cho đồng chí tiểu Lục một chiếc đài radio cao cấp đắt tiền hơn, bày tỏ chúc phúc.
Mọi người đều thầm nghĩ... cuộc sống sau khi cưới của đồng chí tiểu Lục chắc sẽ không dễ dàng gì.
Lục Diễm liếc nhìn chiếc đài radio, nói với Uông Viễn Chinh một câu châm lòng: "Chờ sau này đến đảo Quỳnh Châu, hoan nghênh anh tới nhà tôi nghe đài radio."
Một tháng trước, Uông Viễn Chinh từng nói với anh một câu y chang thế này, hôm nay anh trả lại nguyên thoại.
Bị buộc phải ở cùng phòng với anh ấy, Lục Diễm đành phải nghe vô số hình dung của tên này về cuộc sống tương lai của mình, những người làm công tác chính trị như bọn họ đều là những kẻ dài dòng.
Hôm nay một thù trả một thù.
Lục Diễm nằm ở trên giường, để hai tay ra sau đầu, thậm chí còn huýt sáo. Hiện tại anh đã hoàn toàn cảm nhận được niềm vui của các lão đoàn trưởng, cưới vợ về thật là vui vẻ!
Tôi có vợ, anh không có!
Uông Viễn Chinh: "..."
Con dao này cắm rất chuẩn, đến nỗi Uông Viễn Chinh suýt nữa không thể thở nổi, anh ấy hít vào thở ra liên tục mấy lần, rồi mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Đồng chí Lục, tổ chức hy vọng ba tháng, không, hai tháng sau cậu vẫn có thể vui vẻ nói ra những lời này với tôi."
"Báo cáo! Lục Diễm nhất định sẽ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được tổ chức giao phó!" Lục Diễm đứng dậy giơ tay lên chào rồi báo cáo, sau đó lại nằm xuống như con cá mặn, vẫn còn tiếp tục vui vẻ huýt sáo.
Tiếng huýt sáo đầy vui tươi này giống như lá cờ tung bay trong gió trên một bến tàu hải quân.
Uông Viễn Chinh: "..."
Lục Diễm, cậu đúng là thiếu đòn!
Anh chàng này chắc chắc đã bị sắc đẹp làm cho mờ mắt rồi!!! Tuy Uông Viễn Chinh chưa từng gặp Tần Nhu bao giờ, nhưng anh ấy từng nghe về tiếng tăm của Tần Nhu, quả ớt nhỏ nóng tính đanh đá, nhưng cũng nổi tiếng là đại mỹ nhân.
Quả ớt nhỏ này không phải là thứ mà người bình thường có thể chịu được.
Chưa kể, bản thân anh cũng là người nóng tính.
Đến lúc đó, anh chàng họ Lục này sẽ biết sai rồi, cưới vợ nhất định phải cưới người có thể cùng sinh hoạt.
"Tôi đi trước đây, hẹn gặp lại ở đảo Quỳnh Châu!" Nhiệm vụ huấn luyện của Uông Viễn Chinh đã kết thúc, anh ấy sẽ nhanh chóng đến đảo Quỳnh Châu. Trước khi tới đó, anh ấy muốn về quê trước, thời gian quá eo hẹp, vì vậy anh ấy phải lên đường ngay ngày mai.
Lục Diễm xé miếng bánh bao chấm với chút tương ớt, anh vừa cho vào miệng ăn, nhai mấy miếng, nhất thời không thể nói được gì, trong lòng thầm mắng:
Con mẹ nó, cay thật đấy!
Uông Viễn Chinh vừa nhìn thấy sắc mặt của anh, đã biết thằng nhóc này bị sặc ớt, anh ta lập tức cười như mở cờ trong bụng:
“Cậu nhìn cậu xem, sau này chắc chắn sẽ gặp phải vấn đề về ăn uống."
Lục Diễm nhàn nhạt nói: "Tôi cũng có thể học ăn ớt cay."
Uông Viễn Chinh: "..."
Nghe lời này có hơi quen tai, hồi trước lúc anh ấy và tiểu Mã còn đang mặn nồng với nhau, suốt ngày thảo luận về cuộc sống của bọn họ trong tương lai. Tiểu Mã là người Tân Thành, không ăn cay, Uông Viễn Chinh cũng dõng dạc nói mình sẽ học không ăn cay giống cô ấy.
“Tương ớt nhà anh không tồi, nhớ để cho em dâu anh một hộp." Lục Diễm xé mấy miếng ăn hết chiếc bánh bao, rồi cùng Uông Viễn Chinh thu dọn bát đũa trở về phòng ký túc xá.
"Cưới cô em đanh đá như vậy, cậu sẽ không dễ chịu đâu." Đám người Uông Viễn Chinh đã hỏi thăm rõ ràng tình huống của cô gái người Tứ Xuyên mà Lục Diễm sắp cưới kia.
Khỏi phải nói, Tần Nhu này thật sự có chút danh tiếng.
Đặt cạnh với danh hiệu của Lục Diễm, lại càng khiến tê dại cả da đầu.
Hai người đi vào phòng ký túc xá, Uông Viễn Chinh liếc thấy chiếc đài radio để ở đầu giường Lục Diễm, chiếc đài radio này nhìn nhỏ hơn so với những chiếc đài radio hiện đang phổ biến trên thị trường, là hàng nước ngoài sản xuất, còn được Lục Diễm ngồi cả đêm qua tân trang lại, lắp thêm dây anten, bắt tín hiệu rất tốt, âm sắc sạch sẽ rõ ràng, rất ít tạp âm.
Là hàng lão Tạ lấy được.
Sau khi nghe qua về danh tiếng của Tần Nhu, tất cả mọi người đều lẳng lặng bỏ tiền ra, quyết định tặng cho cho đồng chí tiểu Lục một chiếc đài radio cao cấp đắt tiền hơn, bày tỏ chúc phúc.
Mọi người đều thầm nghĩ... cuộc sống sau khi cưới của đồng chí tiểu Lục chắc sẽ không dễ dàng gì.
Lục Diễm liếc nhìn chiếc đài radio, nói với Uông Viễn Chinh một câu châm lòng: "Chờ sau này đến đảo Quỳnh Châu, hoan nghênh anh tới nhà tôi nghe đài radio."
Một tháng trước, Uông Viễn Chinh từng nói với anh một câu y chang thế này, hôm nay anh trả lại nguyên thoại.
Bị buộc phải ở cùng phòng với anh ấy, Lục Diễm đành phải nghe vô số hình dung của tên này về cuộc sống tương lai của mình, những người làm công tác chính trị như bọn họ đều là những kẻ dài dòng.
Hôm nay một thù trả một thù.
Lục Diễm nằm ở trên giường, để hai tay ra sau đầu, thậm chí còn huýt sáo. Hiện tại anh đã hoàn toàn cảm nhận được niềm vui của các lão đoàn trưởng, cưới vợ về thật là vui vẻ!
Tôi có vợ, anh không có!
Uông Viễn Chinh: "..."
Con dao này cắm rất chuẩn, đến nỗi Uông Viễn Chinh suýt nữa không thể thở nổi, anh ấy hít vào thở ra liên tục mấy lần, rồi mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Đồng chí Lục, tổ chức hy vọng ba tháng, không, hai tháng sau cậu vẫn có thể vui vẻ nói ra những lời này với tôi."
"Báo cáo! Lục Diễm nhất định sẽ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được tổ chức giao phó!" Lục Diễm đứng dậy giơ tay lên chào rồi báo cáo, sau đó lại nằm xuống như con cá mặn, vẫn còn tiếp tục vui vẻ huýt sáo.
Tiếng huýt sáo đầy vui tươi này giống như lá cờ tung bay trong gió trên một bến tàu hải quân.
Uông Viễn Chinh: "..."
Lục Diễm, cậu đúng là thiếu đòn!
Anh chàng này chắc chắc đã bị sắc đẹp làm cho mờ mắt rồi!!! Tuy Uông Viễn Chinh chưa từng gặp Tần Nhu bao giờ, nhưng anh ấy từng nghe về tiếng tăm của Tần Nhu, quả ớt nhỏ nóng tính đanh đá, nhưng cũng nổi tiếng là đại mỹ nhân.
Quả ớt nhỏ này không phải là thứ mà người bình thường có thể chịu được.
Chưa kể, bản thân anh cũng là người nóng tính.
Đến lúc đó, anh chàng họ Lục này sẽ biết sai rồi, cưới vợ nhất định phải cưới người có thể cùng sinh hoạt.
"Tôi đi trước đây, hẹn gặp lại ở đảo Quỳnh Châu!" Nhiệm vụ huấn luyện của Uông Viễn Chinh đã kết thúc, anh ấy sẽ nhanh chóng đến đảo Quỳnh Châu. Trước khi tới đó, anh ấy muốn về quê trước, thời gian quá eo hẹp, vì vậy anh ấy phải lên đường ngay ngày mai.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook