Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Sau khi đánh xong, cô ta lại nhét cuốn vở này vào trong lồng ngực của Tống Chí tận tình khuyên bảo: “Tuy rằng anh làm việc trong đội bảo vệ nhưng về tư tưởng giáo dục chính trị cũng không thể bỏ xót được. Mỗi ngày anh chỉ cần đọc vài đoạn như vậy thôi nói không chừng một ngày nào đó cần dùng đến, nếu không lúc anh lập công cũng không biết phải nói làm sao.”

Tống Chí chỉ có thể thu cuốn vở lại: “Đã biết, đã biết.”

Phía bên kia, gia đình nhỏ của Tống Đường vẫn còn đang ngồi trên giường đánh bài.

“Con gái, con tính toán đúng là không tồi.”

Gia đình nhỏ dùng bộ bài poker để chơi các phép tính cộng trừ nhân chia, quy tắc là lật ngẫu nhiên một quân bài bất kỳ, người chơi thông qua bốn phép tính để làm cho những quân bài trên tay có cùng số với quân bài đã tung ngẫu nhiên. Nếu như không lấy ra được thì cần phải tiếp tục rút bài cho đến khi lấy được số giống nhau.

Tống Đường lắc lắc hai cái bím tóc sừng trâu nói: “Con là cô bé thiên tài mà, chính là một thiên tài nhỏ… Con là cô bé thiên tài, chính là một thiên tài nhỏ.”

Tống Thành mỉm cười ra tiếng: “Con gái, cái này mà gọi là thiên tài nhỏ, đúng là tuổi còn nhỏ nên da mặt rất dày.”

Tống Đường để lộ ra hàm răng trắng nhỏ: “Đó là vì giống ba thôi.”

Tống Thành: “…”

Anh lại mở ra một quân bài: “Với trình độ tính toán này của con, để ba nói cho con nghe con vẫn giống với mẹ con hơn. Lúc mẹ con đi học học toán cực kỳ giỏi, mẹ con không cần động bút là đã có thẻ biết được đáp án rồi.

Lý Nam mỉm cười nói: “Ha, là do trời sinh đầu óc đã giỏi rồi, không còn cách nào khác.”

Tống Thành: “…” Từng bước từng bước khen một câu đã bay lên tận trời cao rồi.



Chúng ta có thể cùng nhau vui vẻ chơi đùa!

Anh liếc mắt nhìn Tống Đường một cái rồi nói: “Con gái, ba thấy dạ mặt dày của con rất giống với mẹ con.”

Mấy ngày nay Hứa Mạnh luôn lo lắng chuyện của ban nữ công, cục trưởng Triệu Minh Trụ chỉ cho cô ấy thời gian một tháng.

Bây giờ đã qua một phần ba thời gian, nhân viên còn chưa tuyển dụng được mấy người.

Lúc ăn sáng, Hứa Mạnh ăn không biết ngon.

Ở đối diện, Lưu Bình Viễn nuốt xuống cái bánh bao thứ ba, nhìn Hứa Mạnh hỏi thăm: "Cô sao vậy, khẩu vị không tốt à, nếu như cô không ăn thì để tôi ăn giúp cô."

Hứa Mạnh: "..."

Nếu không phải gương mặt này là của Lưu Bình Viễn, cô ấy đã sớm đánh người.

Lưu Bình Viễn cầm lấy bánh bao, anh ta biết chuyện Hứa Mạnh đang lo lắng, nghĩ cách nói: "Bọn họ không tìm đến cô, vậy thì cô đi tìm bọn họ đi."

"Tôi đi tìm bọn họ sao?" Hứa Mạnh nhíu mày lặp lại một lần nữa.

Cô hiểu rõ vì sao không tuyển được người, một mặt là ban nữ công đang ở giai đoạn khởi đầu, rủi ro rất lớn, tất cả mọi người không muốn mạo hiểm, dù sao trên có già dưới có trẻ, cần phải nuôi gia đình. Mặt khác là tất cả mọi người đã quen công việc hiện tại, nếu như không có đủ điều kiện, bọn họ sẽ không thay đổi công việc.

Nói thật, nếu như cô ấy là nhân viên, cô ấy cũng sẽ không lựa chọn ban nữ công, rủi ro quá lớn.

Lưu Bình Viễn gật đầu: "Đúng vậy, cô không thể ngồi chờ bọn họ tới tìm cô, cô phải chủ động ra trận, tuyển một vài thành phần xuất sắc, Lưu Bị ba lần đến mời mới mời được Gia Cát Lượng rời núi, cô còn không bằng Lưu Bị, còn làm mình làm mẩy thì có thể tuyển được ai chứ? Đừng để cuối cùng tuyển được đều là những kẻ đục nước béo cò."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương