Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tống Thành thở dài: “Con gái anh chơi trò chơi cùng với lũ trẻ nhà phó chủ nhiệm Tôn, cái trò gì gọi là đánh quỷ, chia ra ba loại thân phận là người quỷ, dân thường và binh lính, có lần con gái anh về nhà khóc lớn, con bé nói là không muốn làm quỷ bị người ta đánh! Con bé muốn làm binh lính! Con bé lại hỏi anh khi nào mới trở thành cán bộ, bởi vì con của cán bộ mới được trở thành binh lính!” Anh buồn phiền nhìn về nơi xa: “Đều là tại anh đây làm ba mà không có tài cán gì, để cho con gái luôn bị coi là người quỷ.”

Nhìn thấy dáng vẻ trầm tư của Tống Thành, Chu Phúc hiểu ra rất nhiều.

Thì ra, anh Thành cũng là con người đáng thương.

Cậu ta nắm lấy tay Tống Thành: “Anh Thành, em không tham gia nữa.”

Tống Thành vội vàng xua tay: “Như vậy là không được, em làm vậy thì biết ăn nói với em dâu thế nào?”

Chu Phúc phóng khoáng nói: “Vợ em không phải là người không biết đạo lý, nếu cô ấy biết hoàn cảnh của anh Thành đây, chắc chắn cô ấy cũng sẽ quyết định giống như em thôi.”

Tống Thành hung hăng nắm tay Chu Phúc: “Người anh em, anh cũng không muốn lợi dụng em, đợt bầu chọn này có tiền thưởng, em đi mà sắm chút đồ cho em dâu.”

Chu Phúc vừa nghe liền muốn từ chối, lại nghe Tống Thành nói: “Em không được từ chối, nếu không trong lòng anh cũng cảm thấy không yên.”

“Được.” Chu Phúc suy nghĩ một chút rồi trả lời, nếu có tiền thưởng, tốt hơn hết là cậu ta nên giải thích với vợ mình.

Vừa giải quyết xong việc này, Tống Thành duỗi người, cảm thấy người làm cha như anh thật sự quá là vĩ đại.

Nhà họ Tống.



Tống Đường ghét bỏ nhìn Lý Nam đang ngáy khò khò, chỉ có một tiếng rưỡi để nghỉ ngơi vào buổi trưa, nhưng mẹ cô hận không được ngủ hai tiếng.

Ba cô bé đã đi đúng hướng dưới sự thúc giục của cô, nhưng còn mẹ cô…

Cuộc cách mạng vẫn chưa thành công, Đường Đường vẫn cần phải cố gắng!

"Ông có bệnh sao?" Trương Linh cau mày nhìn Tống Dũng quát lớn: "Tên cũng báo rồi, ông còn muốn từ bỏ sao?" Trương Linh cau mày nhìn Tống Dũng quát lớn? Tại sao tôi lại gả cho một người đàn ông hèn nhát như vậy cơ chứ? Sao không thể giống như lão Tứ được sao----"

Tâm trạng Tống Dũng vốn đã không tốt, lại nghe Trương Linh nói như vậy liền nổi giận, cáu kỉnh nói: "Vậy bà đi mà gả cho lão Tứ ấy."

Trương Linh hung hăng lườm Tống Dũng một cái, bà mới chỉ nói một câu thôi mà có cần phải tức giận đến vậy không? Bà cảm thấy Tống Dũng rất bất tài chẳng làm nên trò chống gì, chỉ là một cuộc bình bầu thôi mà đâu phải đi đánh trận đâu mà sợ.

"Bà muốn làm gì thì làm, tôi mặc kệ." Nói xong liền quay đi.

Trương Linh nhìn Tống Dũng bỏ đi, trong lòng ngổn ngang nặng nề thở dài, biết thế đã không đăng ký cho ông ấy rồi, có chút tài năng để thể hiện thì ghê gớm lắm sao? Chẳng phải cũng tự rước nhục vào mình sao!

Ông ấy nhìn bài viết mới được một nửa trên giấy, trong lòng đang tính nhờ lão Tam giúp một tay.

Tống Dũng do dự một một hồi, giữa mặt mũi và bản thảo, ông là lão Đại, không thích hợp nhờ vả người khác, vẫn là tự mình viết thì tốt hơn, coi như rèn luyện bản thân.

Tống Nghiệp lúc này vẫn còn đang phòng tài liệu ở, sau khi tan làm ông ấy ở lì trong phòng tài liệu nửa giờ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương