Mấy giây sau, một tiếng hét chói tai vang lên khắp nơi.


"Tần Hàn Thư, cô! " Liêu Vũ Khiết giận dữ, giơ móng vuốt lao về phía Tần Hàn Thư.


Nhưng chưa kịp đến gần, Liêu Vũ Khiết cảm thấy tầm nhìn tối sầm lại, cô quay cuồng một hồi mới nhận ra rằng Tần Hàn Thư đã úp cái xô nước lên đầu cô.


"Cô dám! !"

Tần Hàn Thư nhanh chóng đá vào cái xô, khiến Liêu Vũ Khiết đang mất thăng bằng dễ dàng bị đẩy ngã xuống đất.


Mông của cô ta đập mạnh xuống, đau đến mức cô nhăn nhó mặt mày.


Tần Hàn Thư giẫm lên cái xô, lạnh lùng cảnh cáo: "Tôi không quan tâm cô hung hăng thế nào, nhưng đừng có động đến tôi.

"

Liêu Vũ Khiết cố vùng vẫy nhưng không thoát ra được, động tác ngày càng yếu dần, giọng cô ta trở nên thút thít từ trong xô phát ra: "Biết rồi! "

Lần này cô ta khóc thật.


Tần Hàn Thư lúc này mới nhấc chân ra, để Liêu Vũ Khiết lộn xộn gỡ cái xô ra khỏi đầu.

Trên người, trên mặt cô ta toàn nước, vẻ hống hách vừa rồi hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một gương mặt tủi nhục, giận mà không dám nói.


Tần Hàn Thư nhìn cái xô dưới chân, thản nhiên nói: "Bẩn rồi, tôi không cần nữa.

Cô đền cho tôi cái khác.


"

Liêu Vũ Khiết định mở miệng nói gì đó, nhưng cuối cùng nuốt hết vào trong, miễn cưỡng gật đầu.


Thực ra, Liêu Vũ Khiết chỉ giỏi nói mồm, chứ cô ta chưa từng đánh nhau với ai.

Thêm nữa, cô ta còn ngất xỉu khi nhìn thấy máu, trong mấy trận đấu tranh cô ta toàn trốn đằng sau!

Trước đây, nhờ có miệng lưỡi sắc bén và thái độ ngang ngược, cô ta đã dọa được mọi người, không ai dám đối đầu với cô ta.


Ai ngờ hôm nay lại đụng phải người dám ra tay thực sự!

Nhìn thấy kẻ kiêu ngạo như Liêu Vũ Khiết bị Tần Hàn Thư chế ngự, mọi người xung quanh đều sững sờ.


Chỉ có Triệu Như vẫn đứng đó, mặt đẫm nước mắt, lòng đầy ấm ức.


Rõ ràng Tần Hàn Thư có thể xử lý Liêu Vũ Khiết từ sớm, tại sao lại không giúp cô ngay từ đầu? Phải đợi đến khi cô ta đụng đến mình mới ra tay.


Thật ích kỷ!

***

Sau trận này, Liêu Vũ Khiết tức tối lủi vào hang của mình.


Trương Kháng Mỹ và Trương Dao cũng quay trở lại thái độ bình thường sau khi ngạc nhiên trước Tần Hàn Thư.



Trương Kháng Mỹ bắt đầu giới thiệu mớ rau dại mình vừa hái: "Bọn mình hái được khá nhiều, nào là rau cải cúc, rau sam, còn có cả một loại gọi là rau khúc!"

Trương Dao nói: "Lúc đầu bọn mình định rủ cậu đi cùng, nhưng không thấy cậu đâu cả, đợi lâu quá nên đi trước.

"

Tần Hàn Thư thầm nghĩ, may mà họ không đợi mình, trời nóng như thế này, cô không muốn chạy khắp núi đồi đâu.


Sau đó, Trương Kháng Mỹ và Trương Dao bàn bạc cách chế biến mớ rau dại.


Trương Dao nói: "Mùa này rau dại già rồi, phải băm nhỏ làm nhân.

"

Trương Kháng Mỹ đề xuất: "Vậy thì chúng ta làm bánh bao đi.

"

Trương Dao nói: "Nhưng làm gì có thịt?"

Trương Kháng Mỹ nghĩ ngợi một lúc, rồi nói: "Thì dùng trứng thay thế!"

Cả hai rủ Tần Hàn Thư cùng tham gia.


Tần Hàn Thư đồng ý, cô không ngại tham gia các hoạt động tập thể thân thiện.


Chẳng bao lâu, mấy nam thanh niên trí thức nghe tin cũng chạy đến tham gia.

Trước đó họ không có mặt ở điểm tập trung vì trời nóng quá nên đã rủ nhau đi tắm sông.


Chỉ có điều, tắm xong từ sông về thì họ lại mướt mồ hôi trở lại.


Mỗi người góp một ít bột mì, trứng gà và dầu mè, nguyên liệu nhanh chóng được chuẩn bị đầy đủ.


Hang của Mã Triều Dương ít đồ, rộng rãi nên mọi người tụ tập ở đó làm bánh bao và cùng nhau ăn.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương