Thập Niên 70 Dẫn Dắt Cả Nhà Làm Giàu
-
Chương 528: Ruồi Nhặng 1
Dưới ánh trăng, ánh mắt của Cố Minh Đông giống như một tia sáng lạnh lẽo bắn về phía người nọ đang đứng ở ngoài cửa, khóa chặt khiến cậu nhóc đứng im tại chỗ.
Cố Minh Đông híp mắt lại, rất nhanh đã nhận ra người ở ngoài cửa, vẻ lạnh lùng ở trong mắt dần dần biến mất, lộ ra nụ cười dịu dàng: “A Thần?!”
“Cha ơi.” Đứng ở ngoài cửa không ai khác chính là Cố Lượng Thần. Đứa trẻ rụt rè đứng ở cửa không dám bước vào. Vừa rồi trong nháy mắt kia, cậu nhóc đã nhạy bén phát hiện ra cha mình khác hẳn với bình thường.
Sự khác biệt khiến cậu nhóc chần chừ không bước vào, do dự nhìn người ở trong phòng.
Cố Minh Đông cười cười, đứng dậy kéo cậu nhóc vào, sờ gương mặt lạnh lẽo của cậu nhóc: “Muộn như thế này rồi, sao con không đi ngủ mà chạy đến đây làm gì?” Nói xong, anh cởi áo, khoác lên người con trai, tránh cho cậu nhóc bị cảm lạnh.
Trên áo khoác có mùi hương quen thuộc, điều này làm tâm trạng của Cố Lượng Thần nhanh chóng bình tĩnh lại.
Cậu nhóc ngẩng đầu nhìn anh, thấy khóe miệng Cố Minh Đông mang theo ý cười, ánh mắt dịu dàng, đây mới là người cha mà bình thường cậu nhóc thích nhất. Nỗi sợ hãi vừa rồi trong nháy mắt đã biến mất, Cố Lượng Thần mềm nhũn dựa vào người Cố Minh Đông, vươn tay ôm lấy cổ anh, có chút xấu hổ nói: “Con nhớ cha.”
Rõ ràng cậu nhóc cảm thấy cha mình có chút đáng sợ, điều này thật sự không nên có.
Cố Lượng Thần nghĩ vậy, càng thắm thiết dựa vào lòng Cố Minh Đông, để khuôn mặt nhỏ bé của mình áp lên gò má Cố Minh Đông, nó ấm áp như một chú cún con chưa được cai sữa mẹ.
Cố Minh Đông biết, cậu con trai nhỏ luôn ỷ lại vào mình nhiều hơn cậu con trai lớn, điều này từ hàng ngày không khó để nhìn ra.
Anh bị động tác của Cố Lượng Thần làm cho sửng sốt, anh cười cười xoa tóc cậu nhóc, rồi dứt khoát ôm cậu nhóc, nói: “Thế con đợi ở đây một lúc nhé, đợi cha làm xong, hai chúng ta cùng về nhà nhé.”
“Vâng ạ.” Cố Lượng Thần gật đầu thật mạnh: “Để con giúp cha.”
Cố Minh Đông cũng không từ chối, nhờ cậu nhóc chuyển mấy thứ nhẹ hơn một chút.
Cố Minh Đông bận bịu ở phía trước, phía sau giống như mọc đâu ra thêm một cái đuôi nhỏ, mà cái đuôi này cực kỳ ngoan ngoãn.
Dị năng cảm thấy rất tò mò, một phiến là nhỏ thò ra từ vai Cố Minh Đông, từ trên cao nhìn Cố Lượng Thần. Trong thời gian này cặp sinh đôi vẫn ngủ cùng Cố Minh Đông thế nên dị năng đã nhanh chóng phân biệt được hơi thở của hai cậu nhóc, thậm chí còn thân thiện lắc lư phiến lá.
Cố Minh Đông cũng không quan tâm đến nó, dù sao cũng chỉ có anh mới phát hiện sự tồn tại dị năng ngay cả Trịnh Thông cũng không thể.
Điều anh không chú ý là vào thời điểm dị năng xuất hiện, Cố Lượng Thần dường như cảm giác được, ngẩng đầu nhìn vai của cha, nhưng ngay sau đó cậu nhóc lại bối rối chớp chớp mắt.
“Con sao thế?”Cố Minh Đông tưởng rằng cậu nhóc đã mệt: “A Thần đã giúp cha rất nhiều rồi, con nghỉ ngơi một tí đi, cha sẽ làm xong nhanh thôi.”
“Con không mệt, con muốn giúp cha.” Cố Lượng Thần vội vàng nói, quên mất cảm giác kỳ lạ vừa nãy.
Có một người bạn nhỏ cùng nhau làm việc, công việc có vẻ trở nên thú vị hơn, nhà kho rất nhanh đã được sắp xếp lại gọn gàng.
Chất xúc tác giống của dị năng đã hoàn thành, Cố Minh Đông cũng không ở lại nữa, cuối cùng sau khi dùng rơm che kín chậu to để giữ nhiệt độ, rồi cùng con trai về nhà.
Trên đường đi, Cố Minh Đông nói chuyện: “Anh trai con đâu?”
“Anh trai con ngủ rồi ạ.” Cố Lượng Thần trả lời: “Ngủ như thế này này khò khò khò.”
Cố Lượng Thần không muốn đánh thức anh trai, vì kiểu gì anh trai cũng gào lên sẽ đánh thức cô ba, cô tư với Tiểu Vân đang ngủ ở phòng bên cạnh, như thế cậu nhóc sẽ không thể một mình đến tìm cha được.
“Cha chưa về nhà thì con không ngủ được, nên chạy qua đây tìm cha.”
Cố Minh Đông cúi xuống ôm cậu nhóc: “Trẻ con phải đi ngủ sớm, không thì mai sau sẽ không cao lên được.”
Cố Lượng Thần hỏi: “Thế nếu mỗi ngày con đều đi ngủ sớm, lớn lên sẽ cao như cha sao?”
Cố Minh Đông cười cười: “Ăn đủ, ngủ đủ, chăm tập luyện, nhất định sẽ cao lên.” Còn về phần có vượt qua mình không thì nó là một chuyện khác.
“Nếu mà con lợi hại như cha thì tốt rồi.” Cố Lượng Thần thở dài nói.
“Cha ơi, cha là thần tiên sao?”
Dẫm lên ánh trăng, hai cha con vừa về đến cửa nhà, Cố Minh Đông bỗng nhiên dừng bước, nhìn đứa nhỏ trong lòng mình.
“Thần tiên?”
Đối mặt ánh mắt của anh, Cố Lượng Thần hơi cúi đầu xuống vùi vào giữa cổ và vai anh.
“Con, con cảm thấy cha rất giỏi, cha là người là giỏi nhất trên thế giới.”
Cố Minh Đông híp mắt lại, rất nhanh đã nhận ra người ở ngoài cửa, vẻ lạnh lùng ở trong mắt dần dần biến mất, lộ ra nụ cười dịu dàng: “A Thần?!”
“Cha ơi.” Đứng ở ngoài cửa không ai khác chính là Cố Lượng Thần. Đứa trẻ rụt rè đứng ở cửa không dám bước vào. Vừa rồi trong nháy mắt kia, cậu nhóc đã nhạy bén phát hiện ra cha mình khác hẳn với bình thường.
Sự khác biệt khiến cậu nhóc chần chừ không bước vào, do dự nhìn người ở trong phòng.
Cố Minh Đông cười cười, đứng dậy kéo cậu nhóc vào, sờ gương mặt lạnh lẽo của cậu nhóc: “Muộn như thế này rồi, sao con không đi ngủ mà chạy đến đây làm gì?” Nói xong, anh cởi áo, khoác lên người con trai, tránh cho cậu nhóc bị cảm lạnh.
Trên áo khoác có mùi hương quen thuộc, điều này làm tâm trạng của Cố Lượng Thần nhanh chóng bình tĩnh lại.
Cậu nhóc ngẩng đầu nhìn anh, thấy khóe miệng Cố Minh Đông mang theo ý cười, ánh mắt dịu dàng, đây mới là người cha mà bình thường cậu nhóc thích nhất. Nỗi sợ hãi vừa rồi trong nháy mắt đã biến mất, Cố Lượng Thần mềm nhũn dựa vào người Cố Minh Đông, vươn tay ôm lấy cổ anh, có chút xấu hổ nói: “Con nhớ cha.”
Rõ ràng cậu nhóc cảm thấy cha mình có chút đáng sợ, điều này thật sự không nên có.
Cố Lượng Thần nghĩ vậy, càng thắm thiết dựa vào lòng Cố Minh Đông, để khuôn mặt nhỏ bé của mình áp lên gò má Cố Minh Đông, nó ấm áp như một chú cún con chưa được cai sữa mẹ.
Cố Minh Đông biết, cậu con trai nhỏ luôn ỷ lại vào mình nhiều hơn cậu con trai lớn, điều này từ hàng ngày không khó để nhìn ra.
Anh bị động tác của Cố Lượng Thần làm cho sửng sốt, anh cười cười xoa tóc cậu nhóc, rồi dứt khoát ôm cậu nhóc, nói: “Thế con đợi ở đây một lúc nhé, đợi cha làm xong, hai chúng ta cùng về nhà nhé.”
“Vâng ạ.” Cố Lượng Thần gật đầu thật mạnh: “Để con giúp cha.”
Cố Minh Đông cũng không từ chối, nhờ cậu nhóc chuyển mấy thứ nhẹ hơn một chút.
Cố Minh Đông bận bịu ở phía trước, phía sau giống như mọc đâu ra thêm một cái đuôi nhỏ, mà cái đuôi này cực kỳ ngoan ngoãn.
Dị năng cảm thấy rất tò mò, một phiến là nhỏ thò ra từ vai Cố Minh Đông, từ trên cao nhìn Cố Lượng Thần. Trong thời gian này cặp sinh đôi vẫn ngủ cùng Cố Minh Đông thế nên dị năng đã nhanh chóng phân biệt được hơi thở của hai cậu nhóc, thậm chí còn thân thiện lắc lư phiến lá.
Cố Minh Đông cũng không quan tâm đến nó, dù sao cũng chỉ có anh mới phát hiện sự tồn tại dị năng ngay cả Trịnh Thông cũng không thể.
Điều anh không chú ý là vào thời điểm dị năng xuất hiện, Cố Lượng Thần dường như cảm giác được, ngẩng đầu nhìn vai của cha, nhưng ngay sau đó cậu nhóc lại bối rối chớp chớp mắt.
“Con sao thế?”Cố Minh Đông tưởng rằng cậu nhóc đã mệt: “A Thần đã giúp cha rất nhiều rồi, con nghỉ ngơi một tí đi, cha sẽ làm xong nhanh thôi.”
“Con không mệt, con muốn giúp cha.” Cố Lượng Thần vội vàng nói, quên mất cảm giác kỳ lạ vừa nãy.
Có một người bạn nhỏ cùng nhau làm việc, công việc có vẻ trở nên thú vị hơn, nhà kho rất nhanh đã được sắp xếp lại gọn gàng.
Chất xúc tác giống của dị năng đã hoàn thành, Cố Minh Đông cũng không ở lại nữa, cuối cùng sau khi dùng rơm che kín chậu to để giữ nhiệt độ, rồi cùng con trai về nhà.
Trên đường đi, Cố Minh Đông nói chuyện: “Anh trai con đâu?”
“Anh trai con ngủ rồi ạ.” Cố Lượng Thần trả lời: “Ngủ như thế này này khò khò khò.”
Cố Lượng Thần không muốn đánh thức anh trai, vì kiểu gì anh trai cũng gào lên sẽ đánh thức cô ba, cô tư với Tiểu Vân đang ngủ ở phòng bên cạnh, như thế cậu nhóc sẽ không thể một mình đến tìm cha được.
“Cha chưa về nhà thì con không ngủ được, nên chạy qua đây tìm cha.”
Cố Minh Đông cúi xuống ôm cậu nhóc: “Trẻ con phải đi ngủ sớm, không thì mai sau sẽ không cao lên được.”
Cố Lượng Thần hỏi: “Thế nếu mỗi ngày con đều đi ngủ sớm, lớn lên sẽ cao như cha sao?”
Cố Minh Đông cười cười: “Ăn đủ, ngủ đủ, chăm tập luyện, nhất định sẽ cao lên.” Còn về phần có vượt qua mình không thì nó là một chuyện khác.
“Nếu mà con lợi hại như cha thì tốt rồi.” Cố Lượng Thần thở dài nói.
“Cha ơi, cha là thần tiên sao?”
Dẫm lên ánh trăng, hai cha con vừa về đến cửa nhà, Cố Minh Đông bỗng nhiên dừng bước, nhìn đứa nhỏ trong lòng mình.
“Thần tiên?”
Đối mặt ánh mắt của anh, Cố Lượng Thần hơi cúi đầu xuống vùi vào giữa cổ và vai anh.
“Con, con cảm thấy cha rất giỏi, cha là người là giỏi nhất trên thế giới.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook