Thập Niên 70 Cuộc Sống Rực Rỡ
-
Chương 31: Tào Phớ Ngọt (2)
Editor: Hye Jin
_____________
"A Hùng, đi đem cái thùng gỗ trong kho rửa sạch sẽ rồi lấy lại đây đi, để mà làm tào phớ." Trương Thúy Phân rút củi to ra khỏi bếp, để lại một ít than hồng trong đống lửa: "Ông nội mấy cháu thật đúng là, kêu hắn đi sang nhà chú em xin ít bột thạch cao, cả một buổi chiều không nhìn thấy người."
“Tới rồi đây, không phải tôi chỉ đi tán gẫu một lát thôi sao.” Cố Thiết Trụ từ từ đi vào qua cửa, ném một nhúm nhỏ bột thạch cao lên bàn, thấy bên cạnh có một phong thư: "Ai gửi thư đến nha?"
“Cẩu Đản cháu trai của cha nha." Cố Bảo dưới sự chỉ đạo của chị dâu ba, hỗ trợ làm bánh trung thu.
Trên bếp có một nồi nước sôi, có thể nướng bánh, rải mè trắng lên trên, mắt nhìn bánh trung thu của chị dâu ba, lại nhìn chính mình, nghĩ thầm thật không kém. Hắn cũng khéo tay mà ha. Hắc hắc.
“Thanh Liệt à.” Nhắc đến cái tên này, Cố Thiết Trụ lại bị Trương Thúy Phân lườm một cái, ông sờ mũi rồi chuyển chủ đề: “Thanh Liệt có nói thời điểm nào có thể trở về nghỉ phép không?"
"Chưa nói, chắc là đang bận, cha à, chà dịch sang một bên đi, cho A Hùng dọn cái thùng vào."
Trong lúc nói chuyện, Cố Viện Triều nhấc nắp nồi lên, dùng muôi gỗ múc đậu nành bỏ thạch cao vào cái thùng, phòng bếp nơi nơi bọt khí, Trương Thúy Phân ngồi ở trước bếp chỉ huy: "Các người đứng ra xa xa một chút, để ông nội làm tào phớ, đừng có đứng kín ở thùng, nếu mà rơi ráy tai vào tào phớ không thành được."
Mỗi năm khi Trương Thúy Phân làm tào phớ luôn dùng những lời này, Cố Bảo bước sang một bên nhường chỗ cho Cố Thiết Trụ, ở một bên nhỏ giọng nói thầm: “… Ai rảnh lấy ráy tai bên cạnh nồi sữa đậu nành a?”
Cố Thiết Trụ cực giỏi nấu tào phớ, thạch cao ít quá không được mà nhiều quá thì tào phớ già, mỗi lần làm đều vừa đủ ăn.
Cố Tài mang đồ ăn bày ra bàn, lại nhắm vào miệng thịt ba chỉ chỗ anh cả mang về.
“Khanh Khanh, chú ba sẽ làm cho cháu món đậu hũ Ma Bà?" Hắn thuận tay xoa nhẹ đầu con gái.
“Được ạ.” Cố Khanh Khanh không có thời gian trốn, cô đưa tay lên tóc, trên tóc dính dầu, thờ dài: "Chú ba, chú lần sau vò đầu chú nhỏ đi a."
Cố Tài đứng bên cạnh, cười không thôi.
Một lúc sau, nước sền sệt từ từ đông lại, Cố Thiết Trụ lấy bát múc một ít ăn thử, cười toe toét: "Được rồi, muốn ăn tào phớ thì chính mình đến, đợi một chút là ăn được rồi."
Cố Hòa Bình khéo léo đã mang sẵn tất cả chén vào, mỗi người một chén tào phớ đứng ở bên bệ bếp ăn, mềm mềm nộn nộn nồng mùi đậu nành, Cố Khanh Khanh còn bỏ vào trong chén thêm hai muỗng đường trắng.
"Ngày mai, Như Sương sẽ đưa Khanh Khanh và Viện Triều về nhà mẹ đẻ, tối nay mang gạo bỏ vào túi đi. Còn Liên Tâm mang theo A Hùng, Vũ Tình thì mang theo Vệ Quốc, còn lại thì ở nhà tiếp tục làm việc.
Dù là ngày nghỉ đi thăm họ hàng, nhưng còn việc đồng áng, ngày mai vẫn phải tiếp tục cấy lúa, nói chung mỗi hộ ra một hai người làm là được.
Hơn nữa hiện tại công điểm là ấn công việc mà trả công, động tác nhanh nhẹn sức lực lớn, một tráng niên một ngày có thể lấy được 20 cái công điểm, mọi người trong lòng đều mong muốn kiếm nhiều công điểm, năm nay khá hơn một chút đâu.
Tâm trí Cố Khanh Khanh ngập tràn trong mảnh rừng thanh mai phía sau nhà ông ngoại, nhịn không được nuốt nước bọt.
Chẳng phải anh hai nói muốn ăn ô mai thanh mai sao, hái nhiều chút rồi đưa sang là được.
Nói không chừng chiến hữu ... của anh ấy cũng sẽ thích ăn.
Cố Hùng ăn xong tào phớ, lau miệng giúp ông nội múc tào phớ sang hộp gỗ lót vải mùng, bưng đi ra ngoài phía sân.
Trương Thúy Phân vừa nói chuyện vừa dọn dẹp chén đũa rồi giúp con dâu làm bánh trung thu: "Đi tìm hai viên đá to rửa sạch chằn lên, ăn cơm xong mang đi mấy miếng cho nhà ông Từ, lại đưa sang hai miếng cho bên Tần Võ, nghe nói là con gái nhà hắn đã trở về. Khanh Khanh không phải cháu nói nhớ chị Tần Lê sao, vừa lúc sang trò chuyện.”
"Bà ơi, để cha cháu đi đi, cha cùng chú Tần bây giờ hợp tác với nhau, có việc muốn nói, con muốn sang chỗ thanh niên trí thức đưa đậu hũ, hôm qua cháu hứa với chị Viên Viên rồi." Cố Khanh Khanh ôm chén tào phớ đầy thỏa mãn, đủ ngọt làm cô còn muốn ăn thêm một chén.
“Đừng ăn nữa, buổi tối còn ăn cơm nữa." Cố Thiết Trụ không tiếp cái chén cháu gái đưa sang, dỗ dành: "Ăn tết chúng ta lại làm tào phớ nữa, đến lúc đó Khanh Khanh ăn đủ."
“Vâng, cháu nghe lời ông nội.” Cố Khanh Khanh đặt bát xuống, đi đến bên cạnh chú ba xem chú ba thái thịt, cắt ớt, rồi băm tỏi.
"Cha với chú Tần bên kia nói chuyện xong rồi. Thôi để Vệ Tinh đưa đi đi, đi mau." Cố Kim đang đứng trong góc ăn bánh bao cuộn, hắn không muốn lại đi gặp Tần lặn nước.
“Em đi.” Cố Bảo đột nhiên cười hì hì thò qua: "Anh, để em đi đưa đậu hũ cho anh Tần cho ha."
Trương Thúy Phân lông mày giật giật, nhịn không đậu liếc nhìn con trai nhỏ thêm vài lần: "Con đi làm cái gì, ngày thường cũng không nhìn thấy con qua lại với người Tần gia."
Quá khác thường, chính mình sinh cái dạng gì bà hiểu quá mà, Cố Bảo trước đến nay chỉ có làm biếng trốn làm việc, chứ chưa từng đoạt việc làm.
“Trung thu hôm nay, Hổ Tử trở lại sao, anh em con có việc." Cố Bảo thần sắc như thường, Trương Thúy Phân trên mặt con trai không nhìn ra được cái gì.
“Được, vậy con đi đi." Cũng không biết cái đứa con trai út này của bà có tật xấu gì nữa, cả cha cả con đều xưng anh gọi em.
Cái này không phải là loạn bối phận sao!
_____________
"A Hùng, đi đem cái thùng gỗ trong kho rửa sạch sẽ rồi lấy lại đây đi, để mà làm tào phớ." Trương Thúy Phân rút củi to ra khỏi bếp, để lại một ít than hồng trong đống lửa: "Ông nội mấy cháu thật đúng là, kêu hắn đi sang nhà chú em xin ít bột thạch cao, cả một buổi chiều không nhìn thấy người."
“Tới rồi đây, không phải tôi chỉ đi tán gẫu một lát thôi sao.” Cố Thiết Trụ từ từ đi vào qua cửa, ném một nhúm nhỏ bột thạch cao lên bàn, thấy bên cạnh có một phong thư: "Ai gửi thư đến nha?"
“Cẩu Đản cháu trai của cha nha." Cố Bảo dưới sự chỉ đạo của chị dâu ba, hỗ trợ làm bánh trung thu.
Trên bếp có một nồi nước sôi, có thể nướng bánh, rải mè trắng lên trên, mắt nhìn bánh trung thu của chị dâu ba, lại nhìn chính mình, nghĩ thầm thật không kém. Hắn cũng khéo tay mà ha. Hắc hắc.
“Thanh Liệt à.” Nhắc đến cái tên này, Cố Thiết Trụ lại bị Trương Thúy Phân lườm một cái, ông sờ mũi rồi chuyển chủ đề: “Thanh Liệt có nói thời điểm nào có thể trở về nghỉ phép không?"
"Chưa nói, chắc là đang bận, cha à, chà dịch sang một bên đi, cho A Hùng dọn cái thùng vào."
Trong lúc nói chuyện, Cố Viện Triều nhấc nắp nồi lên, dùng muôi gỗ múc đậu nành bỏ thạch cao vào cái thùng, phòng bếp nơi nơi bọt khí, Trương Thúy Phân ngồi ở trước bếp chỉ huy: "Các người đứng ra xa xa một chút, để ông nội làm tào phớ, đừng có đứng kín ở thùng, nếu mà rơi ráy tai vào tào phớ không thành được."
Mỗi năm khi Trương Thúy Phân làm tào phớ luôn dùng những lời này, Cố Bảo bước sang một bên nhường chỗ cho Cố Thiết Trụ, ở một bên nhỏ giọng nói thầm: “… Ai rảnh lấy ráy tai bên cạnh nồi sữa đậu nành a?”
Cố Thiết Trụ cực giỏi nấu tào phớ, thạch cao ít quá không được mà nhiều quá thì tào phớ già, mỗi lần làm đều vừa đủ ăn.
Cố Tài mang đồ ăn bày ra bàn, lại nhắm vào miệng thịt ba chỉ chỗ anh cả mang về.
“Khanh Khanh, chú ba sẽ làm cho cháu món đậu hũ Ma Bà?" Hắn thuận tay xoa nhẹ đầu con gái.
“Được ạ.” Cố Khanh Khanh không có thời gian trốn, cô đưa tay lên tóc, trên tóc dính dầu, thờ dài: "Chú ba, chú lần sau vò đầu chú nhỏ đi a."
Cố Tài đứng bên cạnh, cười không thôi.
Một lúc sau, nước sền sệt từ từ đông lại, Cố Thiết Trụ lấy bát múc một ít ăn thử, cười toe toét: "Được rồi, muốn ăn tào phớ thì chính mình đến, đợi một chút là ăn được rồi."
Cố Hòa Bình khéo léo đã mang sẵn tất cả chén vào, mỗi người một chén tào phớ đứng ở bên bệ bếp ăn, mềm mềm nộn nộn nồng mùi đậu nành, Cố Khanh Khanh còn bỏ vào trong chén thêm hai muỗng đường trắng.
"Ngày mai, Như Sương sẽ đưa Khanh Khanh và Viện Triều về nhà mẹ đẻ, tối nay mang gạo bỏ vào túi đi. Còn Liên Tâm mang theo A Hùng, Vũ Tình thì mang theo Vệ Quốc, còn lại thì ở nhà tiếp tục làm việc.
Dù là ngày nghỉ đi thăm họ hàng, nhưng còn việc đồng áng, ngày mai vẫn phải tiếp tục cấy lúa, nói chung mỗi hộ ra một hai người làm là được.
Hơn nữa hiện tại công điểm là ấn công việc mà trả công, động tác nhanh nhẹn sức lực lớn, một tráng niên một ngày có thể lấy được 20 cái công điểm, mọi người trong lòng đều mong muốn kiếm nhiều công điểm, năm nay khá hơn một chút đâu.
Tâm trí Cố Khanh Khanh ngập tràn trong mảnh rừng thanh mai phía sau nhà ông ngoại, nhịn không được nuốt nước bọt.
Chẳng phải anh hai nói muốn ăn ô mai thanh mai sao, hái nhiều chút rồi đưa sang là được.
Nói không chừng chiến hữu ... của anh ấy cũng sẽ thích ăn.
Cố Hùng ăn xong tào phớ, lau miệng giúp ông nội múc tào phớ sang hộp gỗ lót vải mùng, bưng đi ra ngoài phía sân.
Trương Thúy Phân vừa nói chuyện vừa dọn dẹp chén đũa rồi giúp con dâu làm bánh trung thu: "Đi tìm hai viên đá to rửa sạch chằn lên, ăn cơm xong mang đi mấy miếng cho nhà ông Từ, lại đưa sang hai miếng cho bên Tần Võ, nghe nói là con gái nhà hắn đã trở về. Khanh Khanh không phải cháu nói nhớ chị Tần Lê sao, vừa lúc sang trò chuyện.”
"Bà ơi, để cha cháu đi đi, cha cùng chú Tần bây giờ hợp tác với nhau, có việc muốn nói, con muốn sang chỗ thanh niên trí thức đưa đậu hũ, hôm qua cháu hứa với chị Viên Viên rồi." Cố Khanh Khanh ôm chén tào phớ đầy thỏa mãn, đủ ngọt làm cô còn muốn ăn thêm một chén.
“Đừng ăn nữa, buổi tối còn ăn cơm nữa." Cố Thiết Trụ không tiếp cái chén cháu gái đưa sang, dỗ dành: "Ăn tết chúng ta lại làm tào phớ nữa, đến lúc đó Khanh Khanh ăn đủ."
“Vâng, cháu nghe lời ông nội.” Cố Khanh Khanh đặt bát xuống, đi đến bên cạnh chú ba xem chú ba thái thịt, cắt ớt, rồi băm tỏi.
"Cha với chú Tần bên kia nói chuyện xong rồi. Thôi để Vệ Tinh đưa đi đi, đi mau." Cố Kim đang đứng trong góc ăn bánh bao cuộn, hắn không muốn lại đi gặp Tần lặn nước.
“Em đi.” Cố Bảo đột nhiên cười hì hì thò qua: "Anh, để em đi đưa đậu hũ cho anh Tần cho ha."
Trương Thúy Phân lông mày giật giật, nhịn không đậu liếc nhìn con trai nhỏ thêm vài lần: "Con đi làm cái gì, ngày thường cũng không nhìn thấy con qua lại với người Tần gia."
Quá khác thường, chính mình sinh cái dạng gì bà hiểu quá mà, Cố Bảo trước đến nay chỉ có làm biếng trốn làm việc, chứ chưa từng đoạt việc làm.
“Trung thu hôm nay, Hổ Tử trở lại sao, anh em con có việc." Cố Bảo thần sắc như thường, Trương Thúy Phân trên mặt con trai không nhìn ra được cái gì.
“Được, vậy con đi đi." Cũng không biết cái đứa con trai út này của bà có tật xấu gì nữa, cả cha cả con đều xưng anh gọi em.
Cái này không phải là loạn bối phận sao!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook