Trương Vinh Bình thấy vậy thì còn gì không hiểu, thở dài nói với Tô Diệu Vân: "Cô Tô, tình hình trong nhà cô cũng thấy rồi, rốt cuộc là tôi đã làm chậm trễ Tiểu Cúc, hai ngày nay tôi nhất định sẽ nói chuyện tử tế với mẹ nó, để Tiểu Cúc quay lại trường học.

"
Ông ấy bị gãy chân, trong nhà mất đi trụ cột, không những không có thu nhập mà còn phải góp tiền thuốc men cho ông ấy, cả nhà ăn no mặc ấm cũng thành vấn đề, mẹ của Trương Cúc là Dư Đình đương nhiên muốn con gái về nhà giúp đỡ.

Nhưng đây không phải là điều ông ấy muốn thấy, mấy ngày nay Tiểu Cúc không đi học rất buồn, ông ấy vốn thương con gái nên đương nhiên không muốn như vậy nhưng không lay chuyển được vợ.

Trương Vinh Bình nhìn chân trái bó bột, rất áy náy.

Tô Diệu Vân vừa ngẩng đầu lên đã thấy cảnh tượng trống trải trong nhà, đoán rằng để chữa chân cho bố Trương Cúc, nhà này đã phải bán không ít đồ đạc: "Cha Tiểu Cúc, đừng buồn, rồi ông sẽ khỏe lại thôi.


"
Rút tiền và phiếu lương ra đặt vào tay Trương Vinh Bình: "Cha Tiểu Cúc, đây là chút tấm lòng của tôi, gửi ông cầm đi khám bệnh.

"
"Cái này! cái này không được đâu! Cô mau lấy lại đi!" Trương Vinh Bình vội vàng đứng dậy trả tiền cho Tô Diệu Vân.

Trương Cúc thì khóc lóc kêu: "Cô Tô đừng mà! Đừng lấy tiền của cô cho nhà em!"
Tô Diệu Vân thái độ cứng rắn: "Số tiền này coi như tôi cho nhà ông vay! Cha Tiểu Cúc là trụ cột trong nhà, chỉ khi ông khỏe lại thì Tiểu Cúc mới có thể đi học!"
Rồi xoa đầu Tiểu Cúc: "Tiểu Cúc là một mầm non tốt, không nên bỏ học, chôn vùi tài năng của em ở trong làng.

"

Trương Vinh Bình đỏ bừng mặt, cuối cùng ôm lấy Trương Cúc khóc nức nở.

"Cô Tô, đây là giấy nợ, cả nhà chúng tôi đều cảm ơn cô!"
"Cô Tô, em cũng sẽ sớm quay lại trường học!"
Tô Diệu Vân thấy nhiệm vụ đã hoàn thành thì đứng dậy rời đi, cô còn phải tìm cha cô bàn bạc một chuyện.

Trương Vinh Bình vừa run rẩy cùng con gái cúi chào Tô Diệu Vân, vừa tiễn cô ra tận cổng nhà.

Đợi Dư Đình về nhà nghe nói cô giáo của con gái mang tiền đến tận nhà để chồng mình chữa bệnh thì vừa mừng vừa khóc, sau khi chồng xảy ra chuyện, bà ấy không phải là không đi vay tiền họ hàng nhưng ai nấy đều tránh bà ấy như tránh rắn rết.

Không ngờ cô giáo của con gái lại chịu giúp đỡ họ, nhìn ngôi nhà trống trải, bà ấy cảm thấy hơi ấm gia đình đã tản mác nay lại tụ lại.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương