Mẹ, mẹ phải cho tôi một biện pháp đi, cha tôi đều đã tịch thu những đôi giày da mới, váy mới gì đó của tôi hết rồi, tôi còn đang đợi khai giảng để mặc, mẹ mau đi tìm về cho tôi đi!”Đường Thu Đào nhớ tới váy mới của mình thì liền sặc nước, dùng sức đùa vài cái vào mặt Lâm Vãn Thanh.

Vương Xuân Hoa vừa nghe con gái nhắc tới Lâm Vãn Thanh, đôi mắt già nua cũng sắc bén theo.

Từ một tháng trước sau khi Lâm Vãn Thanh đến nhà họ Đường, bà ta đã cảm thấy có gì đó không ổn.


Bởi vì mấy năm trước bà ta đối với người nhà họ Lâm hư tình giả ý, rất là lôi kéo Lâm Vãn Thanh, so với con gái riêng của Đường Thu Bình không nóng không lạnh, Lâm Vãn Thanh là đứa cháu gái mà coi bà ta như bà ngoại ruột thịt.

Cái khác không nói, trước kia một nhà họ Lâm đến nhà, lần nào mà chả phải là túi lớn túi nhỏ, bánh kẹo lúa mạch sữa, thịt gì đó đều không chứa hết được, những thứ tốt kia có hơn phân nửa đều là Lâm Vãn Thanh nhờ hai vợ chồng Đường Thu Bình mua.


Nhưng lần này Lâm Vãn Thanh về nông thôn, cô cũng chỉ mang theo một cái gánh nhỏ, còn lại cái gì cũng không mang theo, hơn nữa thái độ của Lâm Vãn Thanh đối với bà ta cũng rất kỳ quái, tuy rằng trên mặt vẫn cười tủm tỉm với bà ta, mặc kệ bà ta nói cái gì thì cũng ôn nhu dịu dàng nói tốt, nhưng Vương Xuân Hoa chỉ cảm thấy không thích hợp, cảm thấy không được tự nhiên, nhưng làm sao không được tự nhiên thì bà ta lại không thể nói ra.

Cho đến khi điều gì đó xảy ra vào sáng nay.

Vương Xuân Hoa đang híp mắt suy nghĩ, Đường Thu Đào còn đang hàm hồ hô lên: "Mẹ! Mẹ nghĩ sao, mẹ có nghe tôi nói gì không? Tôi không cần xuống ruộng làm việc, tôi sẽ đi nói lại với cha, để cho tên tiểu tiện nhân Lâm Vãn Thanh kia xuống ruộng làm, nó ăn uống tại nhà chúng ta, ở nhờ nhà chúng ta, một tháng nộp mười đồng vào nhà, chút tiền như vậy dựa vào cái gì mà ở nhà chúng ta ăn mà không chịu làm!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương