Nhưng hiện tại! sau khi do dự xong anh ấy nói: “Bốn lạng mỳ là được.

”“Hai hào mốt, bốn lạng mì phiếu.

”Cô gái trẻ vừa nói, vừa khom lưng viết biên lai, viết xong nhận tiền và phiếu từ trong tay Lục Bình Châu, cũng xé biên lai cho anh ấy.

Chữ của cô cũng không nhỏ, nhưng rất ngay ngắn, giống như người của cô, xinh đẹp tuyệt trần, trắng trẻo mềm mại, nụ cười còn rất ngọt.

Ồ, còn rất dịu dàng.

Thấy Lục Bình Châu đứng bất động, cô gái trẻ cố ý chỉ ra cửa sổ, giọng nói trong trẻo cất lên: “Anh đưa biên lai đến cửa sổ, chờ phòng bếp làm là được.

”“Cám ơn.


”Chỉ nói một câu, cô lại nở nụ cười, mặt mày cong cong: “Không có gì.

”Lục Bình Châu ăn bữa cơm này rất ngon miệng, tuy anh cũng không biết điều gì làm cho tâm trạng mình vui vẻ, rốt cuộc là do mì chay ngon, hay là do người đứng ở phía sau quầy.

Nhưng chủ nhật lúc nghỉ ngơi, ma xui quỷ khiến thế nào Lục Bình Châu lại tới nhà hàng Quốc Doanh này, vẫn gọi mì chay.

Dần dần, anh biết được rất nhiều chuyện của cô gái kia.

Ví dụ như cô gái trẻ tuổi đứng ở phía sau quầy tên là Trình Mạn, nhà ở khu thập thể của công nhân viên chức xưởng cơ khí, lại ví dụ như năm nay cô hai mươi mốt tuổi, trước mắt chưa kết hôn, còn độc thân.

Giữa họ cũng nói nhiều hơn một chút, nguyên nhân là lần thứ năm Lục Bình Châu đến ăn cơm, cô nhìn anh như muốn nói lại thôi.


Nếu như anh do dự, cô ấy sẽ thất vọng, chờ lần sau anh tới ăn cơm, cho dù trong danh sách có món ăn kia, cô cũng sẽ không đề xuất nữa.

Đương nhiên, anh rất ít khi do dự.

Lục Bình Châu muốn thấy cô ấy cười với mình.

Nhưng quan hệ giữa họ dừng lại ở đây, lại hơn một tháng trôi qua, giữa bọn vẫn không thân thiết hơn!.

Lục Bình Châu trở về ký túc xá cất đồ xong liền ra cửa, anh định đi dạo sân huấn luyện, lại không ngờ vừa ra khỏi ký túc xá thì đụng phải Tạ Tử Minh.

Bởi vì hai người ở sát vách, cho nên Lục Bình Châu gần đây có động thái gì, Tạ Tử Minh đều biết rất rõ.

Sau khi thấy rõ người mình đụng phải là Lục Bình Châu, trên mặt Tạ Tử Minh liền lộ ra vài phần kinh ngạc: “Sao cậu về sớm như vậy?”Thấy anh ta không nghiêm chỉnh, càng nói càng kỳ cục, ánh mắt Lục Bình Châu sắc bén nhìn qua.

Giọng nói Tạ Tử Minh dừng lại, lời nói đến bên miệng cũng nuốt trở lại, không sợ chết ôm bả vai Lục Bình Châu nói: “Đến đây, hai anh em chúng mình tâm sự một chút.

”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương