Thập Niên 70 Cuộc Sống Gia Đình Sau Khi Ly Hôn
-
Chương 41: Đầu Óc Ngu Xuẩn 2
Vương Thúy Hoa nuôi tổng cộng tám con gà, bình thường chị ta ghét bỏ gà bẩn, cho nên chị ta không cho gà ăn cũng không đi nhặt trứng.
Lúc này nghe thím hai Tống nói mẹ chồng thế mà cho Khương Vân gà để nuôi lấy trứng, Dương Kim Linh còn hơi không tin, chị ta xoay người gọi Nga Đản về nhà, chất vấn chuyện gà mái của nhà cậu bé.
Nga Đản gật đầu: "Mẹ của Tiểu Hải và Tiểu Hà có giúp nuôi để đẻ trứng.”
Vậy mà là sự thật!
Dương Kim Linh lập tức tức giận đến nghẹn, đứng đó không nhúc nhích, sau đó kinh ngạc đến chảy nước mắt.
Nga Đản là một cậu bé có thần kinh thô, chỉ quan tâm đến chuyện mình hứng thú, còn tưởng rằng lại nổi tính tình, vội vàng về nhà để tránh bị chị ta ăn vạ.
Dương Kim Linh dậm chân, trong lòng càng bực bội hơn.
Bản thân thật vất mang thai, ngay từ đầu thai cũng không ổn định, chị ta bảo vệ thật cẩn thận, còn bảo chồng nói với mẹ chồng cho chị ta ăn nhiều chất dinh dưỡng một chút.
Mẹ chồng là một bà lão keo kiệt, nói hết lời mà ba bốn ngày mới cho chị ta một quả trứng gà.
Bây giờ chị ta có thai bốn tháng, tướng thai cũng ổn định, mẹ chồng bèn không cho chị ta trứng nữa, chị ta khó chịu mà quăng vẻ mặt cau có mấy ngày, lại về nhà mẹ đẻ ở vài hôm, hôm qua trở về mẹ chồng mới nói là đổi thành năm sáu ngày ăn một quả.
Bản thân mang thai cháu trai của bà ta, vậy mà bà ta lại đối xử keo kiệt như vậy.
Ban đầu chị ta còn khuyên bản thân rằng tất cả là do quá nghèo, nhà ai cũng đều không nỡ ăn, giữ lại để mua diêm, dầu hỏa.
Ai ngờ không nỡ cho con dâu nhà mình ăn, thế mà lại nỡ mang đi tiếp tế người khác!
Khương Vân chị chồng bỏ là do cô ta vô dụng, liên quan gì đến người khác? Cần gì Vương Thúy Hoa phải đồng cảm đáng thương?
Chị ta càng nghĩ càng thấy tức giận, trong lúc nhất thời nắm chặt không thả, cũng không muốn nhịn nữa.
Mỗi lần bản thân hiểu chuyện, luôn suy nghĩ vì người khác, người khác cũng không nghĩ cho chị ta!
Chị ta thở hổn hển đi về phía nhà Khương Vân, lúc trên đường thì đụng phải Tiểu Hải, Tiểu Hà đang tranh chấp gì đó với Thiết Đầu.
Hai anh em đưa mèo đen đến định giúp ông Phúc bắt chuột trong nhà kho, chuột bên trong vô cùng giảo hoạt, những con mèo khác trong thôn đều vô dụng, nên để mèo đen đi thử.
Bí thư nói mỗi một con chuột sẽ cộng cho bọn họ ba điểm công, chuyện này đối với mèo đen mà nói thì rất dễ dàng, đương nhiên hai anh em rất vui vẻ.
Hai người một mèo còn chưa tới đại đội thì đã bị Thiết Đầu chặn lại, cậu nhóc vốn dắt chó tới, kết quả con chó đen nhìn có vẻ hung dữ kia vừa nhìn thấy mèo đen đã gầm một tiếng rồi cong đuôi bỏ chạy.
Thiết Đầu không phục, nhất quyết lôi kéo hai anh em để hạ thấp mèo đen.
Đương nhiên hai anh em không chịu yếu thế, tất nhiên phải tâng bốc Tiểu Dã lên.
Hai bên không ai nhường ai, bắt đầu khoác lác qua lại.
Thiết Đầu: "Ba tớ rất lợi hại, mang cho tớ một cân bánh trứng từ huyện về.
Ý là, các cậu không có bánh trứng, càng không có ba.
Tiểu Hải: "Ông ngoại tớ tặng bọn tớ một con gà mái già, để bọn tớ hầm gà ăn, ông nội của bọn tớ là tốt nhất!”
Tuy rằng không có ba, nhưng có ông ngoại!
Thiết Đầu cúi đầu ngẫm lại, đúng vậy, ông ngoại mình thì không cho cái gì cả, còn luôn để cho mẹ lấy đồ về, là hai anh trai nhỏ thắng được ông ngoại.
Nhưng cậu bé có bánh trứng mà!
Tuy Thiết Đầu cũng chưa từng ăn bánh trứng, nhưng biết cái tên này là sẽ thắng!
Tiểu Hà: "Bánh trứng?" Ngại quá, nhà bọn tớ ăn ngán trứng gà rồi, nghe thôi là đã không muốn ăn.” Cậu bé học theo tư thế tao nhã lại có chút kiêu ngạo của mèo đen, ưỡn ngực và cằm: "Tiểu Hải, đi nhanh thôi, ông Phúc còn đang chờ chúng ta.”
Thiết Đầu: "Khoe khoang! Không ai có thể ăn ngán trứng gà cả! Các cậu khoe khoang!”
Tiểu Hà: "Tùy cậu có tin hay không, dù sao bọn tớ cũng thật sự ăn ngán trứng gà rồi, ha ha ha.”
Thiết Đầu không tin, Dương Kim Linh nghe thấy thì lại tin thật, càng tức giận hơn, bởi vì chị ta cảm thấy trứng gà mà Khương Vân ăn đều là do gà của nhà chị ta đẻ ra, nên phải là trứng gà của chị ta mới đúng!
Chị ta càng cảm nhận được cảm giác bị người nhà mình phản bội, một cảm giác phẫn nộ khi người nhà mình không hướng về mình mà lại đi hòa thuận với người khác.
Chị ta tức giận đùng đùng đi tới nhà Khương Vân.
Khương Vân đang ở nhà dựng mấy cây gậy để phơi chăn.
Cô định bảo hai anh em đi ngủ trưa, kết quả hai đứa nó lại đuổi theo mèo đen chạy đi, nói muốn đi kho thóc giúp ông Phúc bắt chuột, cô cũng đành tùy bọn chúng.
Trong nhà có mấy con gà mái, có con đẻ trứng trong ổ, còn lại thì vây quanh chân cô xì xào, muốn uống nước linh tuyền.
Bình thường chúng nó đều tự ăn ở bên ngoài, nhưng chỉ cần Khương Vân trở về, chúng nó sẽ vây quanh cô.
Lúc này nghe thím hai Tống nói mẹ chồng thế mà cho Khương Vân gà để nuôi lấy trứng, Dương Kim Linh còn hơi không tin, chị ta xoay người gọi Nga Đản về nhà, chất vấn chuyện gà mái của nhà cậu bé.
Nga Đản gật đầu: "Mẹ của Tiểu Hải và Tiểu Hà có giúp nuôi để đẻ trứng.”
Vậy mà là sự thật!
Dương Kim Linh lập tức tức giận đến nghẹn, đứng đó không nhúc nhích, sau đó kinh ngạc đến chảy nước mắt.
Nga Đản là một cậu bé có thần kinh thô, chỉ quan tâm đến chuyện mình hứng thú, còn tưởng rằng lại nổi tính tình, vội vàng về nhà để tránh bị chị ta ăn vạ.
Dương Kim Linh dậm chân, trong lòng càng bực bội hơn.
Bản thân thật vất mang thai, ngay từ đầu thai cũng không ổn định, chị ta bảo vệ thật cẩn thận, còn bảo chồng nói với mẹ chồng cho chị ta ăn nhiều chất dinh dưỡng một chút.
Mẹ chồng là một bà lão keo kiệt, nói hết lời mà ba bốn ngày mới cho chị ta một quả trứng gà.
Bây giờ chị ta có thai bốn tháng, tướng thai cũng ổn định, mẹ chồng bèn không cho chị ta trứng nữa, chị ta khó chịu mà quăng vẻ mặt cau có mấy ngày, lại về nhà mẹ đẻ ở vài hôm, hôm qua trở về mẹ chồng mới nói là đổi thành năm sáu ngày ăn một quả.
Bản thân mang thai cháu trai của bà ta, vậy mà bà ta lại đối xử keo kiệt như vậy.
Ban đầu chị ta còn khuyên bản thân rằng tất cả là do quá nghèo, nhà ai cũng đều không nỡ ăn, giữ lại để mua diêm, dầu hỏa.
Ai ngờ không nỡ cho con dâu nhà mình ăn, thế mà lại nỡ mang đi tiếp tế người khác!
Khương Vân chị chồng bỏ là do cô ta vô dụng, liên quan gì đến người khác? Cần gì Vương Thúy Hoa phải đồng cảm đáng thương?
Chị ta càng nghĩ càng thấy tức giận, trong lúc nhất thời nắm chặt không thả, cũng không muốn nhịn nữa.
Mỗi lần bản thân hiểu chuyện, luôn suy nghĩ vì người khác, người khác cũng không nghĩ cho chị ta!
Chị ta thở hổn hển đi về phía nhà Khương Vân, lúc trên đường thì đụng phải Tiểu Hải, Tiểu Hà đang tranh chấp gì đó với Thiết Đầu.
Hai anh em đưa mèo đen đến định giúp ông Phúc bắt chuột trong nhà kho, chuột bên trong vô cùng giảo hoạt, những con mèo khác trong thôn đều vô dụng, nên để mèo đen đi thử.
Bí thư nói mỗi một con chuột sẽ cộng cho bọn họ ba điểm công, chuyện này đối với mèo đen mà nói thì rất dễ dàng, đương nhiên hai anh em rất vui vẻ.
Hai người một mèo còn chưa tới đại đội thì đã bị Thiết Đầu chặn lại, cậu nhóc vốn dắt chó tới, kết quả con chó đen nhìn có vẻ hung dữ kia vừa nhìn thấy mèo đen đã gầm một tiếng rồi cong đuôi bỏ chạy.
Thiết Đầu không phục, nhất quyết lôi kéo hai anh em để hạ thấp mèo đen.
Đương nhiên hai anh em không chịu yếu thế, tất nhiên phải tâng bốc Tiểu Dã lên.
Hai bên không ai nhường ai, bắt đầu khoác lác qua lại.
Thiết Đầu: "Ba tớ rất lợi hại, mang cho tớ một cân bánh trứng từ huyện về.
Ý là, các cậu không có bánh trứng, càng không có ba.
Tiểu Hải: "Ông ngoại tớ tặng bọn tớ một con gà mái già, để bọn tớ hầm gà ăn, ông nội của bọn tớ là tốt nhất!”
Tuy rằng không có ba, nhưng có ông ngoại!
Thiết Đầu cúi đầu ngẫm lại, đúng vậy, ông ngoại mình thì không cho cái gì cả, còn luôn để cho mẹ lấy đồ về, là hai anh trai nhỏ thắng được ông ngoại.
Nhưng cậu bé có bánh trứng mà!
Tuy Thiết Đầu cũng chưa từng ăn bánh trứng, nhưng biết cái tên này là sẽ thắng!
Tiểu Hà: "Bánh trứng?" Ngại quá, nhà bọn tớ ăn ngán trứng gà rồi, nghe thôi là đã không muốn ăn.” Cậu bé học theo tư thế tao nhã lại có chút kiêu ngạo của mèo đen, ưỡn ngực và cằm: "Tiểu Hải, đi nhanh thôi, ông Phúc còn đang chờ chúng ta.”
Thiết Đầu: "Khoe khoang! Không ai có thể ăn ngán trứng gà cả! Các cậu khoe khoang!”
Tiểu Hà: "Tùy cậu có tin hay không, dù sao bọn tớ cũng thật sự ăn ngán trứng gà rồi, ha ha ha.”
Thiết Đầu không tin, Dương Kim Linh nghe thấy thì lại tin thật, càng tức giận hơn, bởi vì chị ta cảm thấy trứng gà mà Khương Vân ăn đều là do gà của nhà chị ta đẻ ra, nên phải là trứng gà của chị ta mới đúng!
Chị ta càng cảm nhận được cảm giác bị người nhà mình phản bội, một cảm giác phẫn nộ khi người nhà mình không hướng về mình mà lại đi hòa thuận với người khác.
Chị ta tức giận đùng đùng đi tới nhà Khương Vân.
Khương Vân đang ở nhà dựng mấy cây gậy để phơi chăn.
Cô định bảo hai anh em đi ngủ trưa, kết quả hai đứa nó lại đuổi theo mèo đen chạy đi, nói muốn đi kho thóc giúp ông Phúc bắt chuột, cô cũng đành tùy bọn chúng.
Trong nhà có mấy con gà mái, có con đẻ trứng trong ổ, còn lại thì vây quanh chân cô xì xào, muốn uống nước linh tuyền.
Bình thường chúng nó đều tự ăn ở bên ngoài, nhưng chỉ cần Khương Vân trở về, chúng nó sẽ vây quanh cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook