Sau khi bắt được con rắn, Tống Thời Thanh cũng không nhiều lời, cầm lấy hộp cơm, tìm một góc ngồi xổm xuống ăn.

Trương Cúc Hoa tức giận đến mức chỉ vào Tống Thời Thanh và mắng: "Đứa nhỏ đen đủi, ai bảo cậu lấy con rắn của tôi đi? Con rắn này là của tôi, mau trả lại cho tôi!"

Tống Thời Thanh cầm chiếc đũa dừng lại, mắt giống như chim ưng nhìn về phía Trương Cúc Hoa cách đó không xa đang nhảy nhót lung tung, nhếch nhếch khóe miệng: “Con rắn này không có ghi tên của bà, cho nên dựa vào cái gì mà nói là của bà? Chỉ cần dựa vào nó cắn bà thôi sao? Nếu không thì tôi sẽ thả con rắn này ra để nó giao lưu với bà, sau đó bà có thể hỏi kỹ, xem nó có phải là của bà hay không?"

Những lời này có thể được coi là đáp lại những gì mà Trương Cúc Hoa đã nói với Phương Quế Chi, bây giờ tất cả đã được trả lại.

Câu cuối còn mang tính chất đe dọa uy hiếp.

Sắc mặt Trương Cúc Hoa tái nhợt, không dám nói thêm nữa. Vừa rồi bà ta bị rắn cắn, Tống Thời Thanh sao dám thả rắn ra ngoài để bà ta giao tiếp với rắn? Bà ta không muốn sống nữa hay sao?

Khương Tuệ Tuệ che miệng khi nghe thấy điều này và không thể nhịn được, liền cười 'phụt' một tiếng.

Đôi mắt đào hoa quyến rũ kia híp lại thành khe hở, đôi môi đỏ tươi khẽ nhếch lên, nhẹ giọng nói: “Thím hai, thím nhanh nói xem, thím có muốn Thanh niên trí thức Tống thả rắn ra không, suy nghĩ kĩ một chút đi ạ?”

Dáng vẻ xem kịch vui này mới khiến người ta tức giận nhất.

Trương Cúc Hoa lườm mắt nhìn Khương Tuệ Tuệ, người đang xem kịch vui, đứa nhỏ này mồm mép trở nên lợi hại như vậy từ khi nào? Tại sao lại hỏi nếu con rắn là của bà ta thì sao? Rắn có nói chuyện được không?



Để bà ta giao tiếp với con rắn à? Chẳng bằng để rắn cắn bà ta lần nữa còn hơn!

Trương Cúc Hoa rất tức giận, nhưng bà ta không có đạo lý gì để nói, chỉ có thể lẩm bẩm mắng vài câu, rồi “hừ” một tiếng, bà ta dẩu mông nhặt hộp cơm vô tình làm rơi dưới đất và nhặt nó lên rời đi.

Vừa đi vừa thấp giọng hỏi Khương Thúy Thúy: "Thúy Thúy, con cảm thấy chuyện gì đang xảy ra? Càng nghĩ càng cảm thấy tà ác, tối hôm qua cái miệng nhỏ của Khương Tuệ Tuệ nguyền rủa mẹ rơi xuống mương, Vì vậy, mẹ thực sự đã bị ngã. Hôm nay nó nguyền rủa mẹ bị rắn cắn, thì ngay lập tức có một con rắn bò ra và cắn mẹ. Khương Tuệ Tuệ này như miệng quạ đen, thật là xúi quẩy!”

Khương Thúy Thúy đã không tin điều này, những người thuộc thế hệ của bọn họ trong mấy năm nay đụng phải những cuộc vận động, không tin vào sự mê tín phong kiến, điều này khác với thế hệ trước.

Cô ta nói: "Mẹ, con đã nói với mẹ là đừng tin vào những điều mê tín phong kiến này mà. Có lẽ đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Làm sao cô ấy có thể nguyền rủa được? Nếu có chuyện như vậy, cô ấy tùy tiện nói chuyện thì anh Hồng Binh và con không phải sẽ không thể kết hôn nữa sao? Nhưng mẹ xem bây giờ anh Hồng Binh yêu con nhiều như thế nào kìa...”

Khi Trương Cúc Hoa nghe thấy điều này, bà ta cũng thấy có lý nên không nói gì thêm nữa.

...

Trận chiến kết thúc với thất bại của Trương Cúc Hoa, người chiến thắng là Khương Tuệ Tuệ, nhìn Tống Thời Thanh cách đó không xa với một nụ cười trên môi.

Hai người nhìn nhau, Khương Tuệ Tuệ chớp mắt nhìn anh, đôi mắt sáng như sao, nhướng mày, như thể muốn nói với anh là 'làm tốt lắm'.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương