Đến phía sau núi, Tống Thúy Hoa tay áo vẳn lên, tay chân lanh lẹ nhanh chóng hái một nắm lớn lá đào bỏ vào gùi nói: "Những cái lá đào này sau khi lấy về không thể trực tiếp sử dụng, Cần phải phơi nắng ba ngày, chẳng qua hiện tại trời nóng nực, ta nghĩ chỉ cần phơi nắng một ngày là đủ."
Thẩm Kiều Kiều ánh mắt sáng ngời nói: "Bác cả, bác biết rất nhiều thứ."
Cô cho rằng bị rôm sảy thì dùng nước lá đào tươi đun lên, cô không khỏi lè lưỡi.
Tống Thúy Hoa dừng tay, hái một chùm cây kim ngân khác: "Ta so với cháu hơn mấy chục tuổi, nên biết nhiều hơn cháu cũng không có gì lạ."
Thẩm Kiều Kiều: ánh mắt cô vẫn như cũ.
Tống Thúy Hoa ho khan một tiếng nói: "Hái thêm ít bạc hà rồi quay về."
Bà cúi người, dùng cuốc nhỏ đào mấy cây bạc hà lên, "Bạc hà không thể để lâu được, vốn định đem phơi khô cùng với lá đào và cây kim ngân, nên tôi chỉ đào một ít thôi.

Dạo này nhiều muỗi, cháu mang một ít về để ở bệ cửa sổ có thể đuổi muỗi, chờ đến khi nấu nước tắm thì lại đi lấy bạc hà thêm."
Thẩm Kiều Kiều chớp mắt nói: "Bác cả, bác cũng để ít bạc hà dưới bậu cửa sổ đi."
Vừa rồi cô đến nhà Tống Đại Sơn, cô nhìn thấy dưới bậu cửa sổ trước nhà chỉ có trồng mấy bông hoa nhỏ mà không có cây bạc hà.
Tống Thúy Hoa ngẩng đầu nhìn Thẩm Kiều Kiều, cô bé thanh tú, xinh đẹp, giữa lông mày có một nốt ruồi màu đỏ, nhìn như một thiếu nữ xinh đẹp ngồi dưới Quan Âm, bà vui vẻ nói: "Đi thôi."
Lần này đi huyện thành, Tống Nghị lại tìm Đại Hổ đi cùng.
Trước lạ sau quen, Đại Hổ lần này không còn sợ hãi như lần trước, ngược lại còn hưng phấn hỏi Tống Nghị: "Lần này nên bán cho ai đây?"
Song Yi vừa định trả lời, khóe mắt anh thoáng nhìn thấy một bóng người, hướng Đại Hổ vẫy tay, Đại Hổ nhanh chóng đi theo.
"Đồng chí, lần trước ăn trứng gà anh thấy thế nào?" anh cười híp mắt hỏi.
Người đàn ông mặc quần áo lao động quay lại nói: "Là hai người." Anh ta lại hạ thấp giọng nói: "Chúng ta qua bên kia nói chuyện đi." Anh ta chỉ vào con hẻm giao dịch lần trước.
Trong hẻm, Đại Hổ vẫn như cũ chịu trách nhiệm trông chừng.
Người đàn ông mặc bộ đồ lao động buông lỏng không ít, mỉm cười nói: "Vợ tôi ăn trứng thấy rất ngon, lần này nếu còn trứng thì cho tôi thêm hai rổ nữa."
Trứng ở dưới quê to, một cái trứng gà ở quê so ra gần bằng hai quả trứng gà ngoài huyện thành, hấp thành bánh sữa trứng rất ngon, vợ của người đàn ông mặc đồ lao động một ngày có thể ăn hai đến ba cái mới đủ, thậm chí cả người nhà anh ta cũng thích ăn chúng.
Hai rổ trứng là tám mươi quả trứng, nếu cứ theo tiêu chí ăn như vừa rồi thì sợ là không được một tháng đã hết sạch.
Đúng lúc anh ta đang lo lắng phát sầu, thì Tống Nghị và Đại Hổ đã đi đến cửa.
Tống Nghị nhếch miệng mói: "Về phần trứng, tôi chắc chắn là cung cấp đủ, nhưng anh có muốn thứ khác nữa không?"
Trong mắt người đàn ông hiện lên một tia kinh ngạc: "Còn có thứ khác? Cho tôi nhìn xem."
Tống Nghị cúi người, nhấc tấm vải bông phủ bên trên chiếc gùi lên, lộ ra bên trong là khoai lang, trứng vịt, nấm khô, nấm hương...

Khoai lang cùng trứng vịt là tìm những người dân trong xã mua, nấm khô và nấm hương được hái từ dãy núi phía sau.
Sau cơn mưa, phía sau núi kiểu gì cũng sẽ mọc ra từng mảng nhỏ nấm hương cùng mộc nhĩ, từng gia đình ở xã Hồng Kỳ sẽ đi hái về, đem phơi khô, rồi cất giữ trong nhà, thỉnh thoảng xào cùng với rau tạo thêm vị ngon.
Trong thành phố cần đến cái gì cũng phải có tem phiếu, anh ta đã lâu rồi không nhìn thấy nhiều đồ vật như vậy.
Người đàn ông mặc bộ đồ lao động không nhịn được, cầm lên một củ khoai lang, không khỏi nhìn vào, củ khoai lang này có ruột màu vàng, nhìn củ khoai to gần bằng bàn tay của một người đàn ông trưởng thành.
Nghĩ đến vị ngọt ngào của khoai lang nướng, anh ta không nhịn được liếm liếm khóe miệng.
Nhìn nấm khô toàn thân có màu đen, màu sắc đồng nhất, không giống như loại nấm khô bị dính tạp chất kia, nấm có màu đen xám mà phía trên còn kèm theo một lớp bám màu trắng.
Nói tóm lại, đây chính là vật có chất lượng tốt.
Tống Nghị mỉm cười vỗ vỗ chiếc gùi nói: "Thế nào, đều là đồ tốt đấy."
Người đàn ông mặc quần áo lao động dựng đứng ngón tay cái lên: "Trứng gà tôi muốn mua hai rổ, hai mươi quả trứng vịt, nấm khô cùng nấm hương đều cho tôi năm cân, còn có rau dại cho tôi một ít, anh lần trước mang cho tôi, tôi ăn thử thấy rất tươi."
"Được!" Song Yi trả lời: "Trứng gà vẫn giá như lần trước.

Trứng vịt rẻ hơn, Mỗi quả 8 xu.

Nấm mộc nhĩ và nấm hương giá một đồng một cân.

Rau dại coi như tôi tặng cho anh."
Người đàn ông mặc quần áo lao động gật đầu liên tục, giá cả khá hợp lý, mua hàng còn có quà tặng, nhìn không ra, người đàn ông nông thôn trước mặt lại khá giỏi kinh doanh buôn bán vậy.
Anh ta đang định lấy tiền từ trong túi ra thì Tống Nghị đã cản lại: "Tổng cộng là hai mươi bốn đồng sáu xu, nhưng tôi chỉ lấy anh năm đồng."
Nghe vậy, người đàn ông mặc quần áo lao động mờ mịt ngẩng đầu lên.
Tống Nghị cong môi nói: "Còn có mười chín đồng sáu xu, anh cho tôi đổi lấy phiếu thịt, phiếu vải cùng phiếu rượu cho tôi đi."
Người đàn ông quần áo lao động, trong nhà cha mẹ anh đều là công nhân viên, chính bản thân anh cũng là công nhân, mỗi tháng ngoài tiền lương hàng tháng được mấy chục đồng còn được phát nhiều loại phiếu, Tống Nghị muốn những thứ đó anh cũng không thiếu.
"Phiếu vải và phiếu thịt thì không vẫn đề gì, nhưng phiếu rượu thì không có.

Tuy nhiên, cách đây không lâu có người đưa cho tôi một chai rượu nhỏ, nhà tôi không có ai uống rượu.


Nếu anh muốn, thì lát nữa cùng tôi về nhà một chuyến, tôi lấy cho anh."
Tống Nghị hai mắt sáng lên, "Kia thật là cảm ơn anh."
Người đàn ông mặc quần áo lao động sống gần đó, nhanh chóng đã mang rượu đến, để tỏ lòng cảm tạ, Tống Nghị đã đưa cho anh ta tất cả số rau dại trong gùi.
Cài gùi trống rỗng, túi tiền phồng lên, tâm tình Tống Nghị đặc biệt tốt, vung tay nói: "Chúng ta đi mua chút đồ đi.

Lần trước, chúng ta chưa có tham quan huyện thành đâu."
Lần này, bởi vì đến sớm, lại bán được cho khách quen, nên còn khá nhiều thời gian.
Đại Hổ híp mắt cười nói: "Vậy thì tốt quá, lát nữa anh đi cùng tôi mua mấy sợi dây hoa buộc tóc.

Tôi muốn tặng cho Mạn Tuyết."
Nghe được tên Trương Mạn Tuyết, Tống Nghị vô ý thức nhíu mày nói: "Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, người phụ nữ đó là một cái hang không đáy, dù anh có cho cô ta bao nhiêu đồ tốt cũng không có tác dụng."
"Chỉ một, chỉ một cái buộc tóc thôi." Đại Hổ cười ngây ngô rồi sờ lên gáy mình.
Tống Nghị vỗ lưng hắn nói: "Tốt nhất, có tiền rồi, anh đi mua vài lạng thịt cho về tẩm bổ.

Nghe lời tôi, đừng mua đồ cho cô ta."
Thấy Đại Hổ ngập ngừng còn muốn nói cái gì, Tống Nghị trầm mặt nói: "Tôi và anh cùng theo đuổi mỗi người.

Hiện tại vợ tôi đã lấy được, em bé cũng sắp chào đời, anh nhìn lại anh xem?"
Lúc trước Thẩm Kiều Kiều cùng Trương Mạn Tuyết là những nữ thanh niên trí thức cùng xuống nông thôn.

Thanh niên trong công xã, gần như muốn hét lên.

Nhìn các nam nữ thanh niên trí thức, ai cũng đẹp trai, xinh gái lại còn có văn hóa.


So với thanh niên trong công xã thật không giống nhau.
Tống Nghị coi trọng Thẩm Kiều Kiều, Đại Hổ thích Trương Mạn Tuyết, hai người cùng nhau bắt đầu tấn công.
Thẩm Kiều Kiều bị Tống Nghị dùng các loại đồ ăn ngon, luôn quan tâm, vui vẻ nên thành công cưới về làm vợ về nhà.
Còn Đại Hổ?
Cho đi cái gì, Trương Mạn Tuyết đều nhận lấy.
Nêu có ai giúp cô làm việc đồng áng, thì bất cứ ai cô ta cũng không từ chối.
Chờ đến khi Đại Hổ cầm hoa đến tỏ tình, thì cô ta liền nói một câu, Anh Đại Hổ, chúng ta không hợp nhau.
Không phù hợp liền không phù hợp.

vậy không phù hợp nghĩa là gì?
Rõ ràng là cô ta đang lợi dụng Đại Hổ.
Làm thế nào để phù hợp hơn? Chính là tặng đồ chứ sao.
Vì Trương Mạn Tuyết, Đại Hổ thậm chí còn vét sạch tài sản của mình, lần trước anh ta đến huyện thành để bán đồ, rất có nguy cơ bị bắt, vậy mà số tiền ít ỏi anh ta kiếm được đều đưa hết cho Trương Mạn Tuyết.
Nghĩ đến đây, Tống Nghịk trở nên tức giận.
Anh rất ghét Trương Mạn Tuyết, một phần là vì Thẩm Kiều Kiều, một phần vì Đại Hổ.
Anh chân thành khuyên Đại Hổ: "Anh nha, nghe lời tôi khuyên, hãy cách xa người phụ nữ đó ra.

Anh có lấy hết của cải cho cô ta cũng không đủ để cho cô ta ăn".
Khi đề cập đến chủ đề nặng nề này, hai người đã ngừng đi dạo.
Tống Nghị vội vàng đến quầy thịt, cắt một miếng thịt, sau đó đến hiệu may, mua một tấm vải xanh nhạt và tấm vải màu trắng mà Thẩm Kiều Kiều đã dặn anh.

Anh còn dùng tiền mua cho cô hai gói táo muối.

sau cùng mới vội vã trở về công xã.
Đại Hổ ngoại trừ mua một ít thịt, thì cái gì anh cũng không mua, trên đường trở về anh đều trầm mặc không nói gì.
Tống Nghị thở dài, hy vọng anh ta có thể suy nghĩ thống suốt.
Khi trở về đến công xã, thì trời đã tối.
Tống Nghị dự định đến nhà Tống Đại Sơn trước, anh đưa thịt và rượu cho ông, sau đó trở về nhà mình, nhưng không ngờ, anh lại gặp Thẩm Kiều Kiều tại nhà Tống Đại Sơn.

Thẩm Kiều Kiều đang bận cùng với Tống Thúy Hoa học phơi lá đào, chợt sau lưng truyền đến giọng nói của Tống Nghị, cô vội vàng giấu thùng rác đi: "Anh, sao anh lại ở đây."
Câu hỏi này, đáng lẽ phải là anh hỏi mới đúng, vì đây là nhà bác cả anh.
Tống Nghị nhìn Thẩm Kiều Kiều một cách cổ quái, anh giơ miếng thịt trong tay lên rồi gọi: "Bác trai, bác gái."
Tống Đại Sơn vội vàng từ trong nhà đi ra, "Thật đúng là mang thịt về."
Tống Nghị mỉm cười lấy rượu ra: "Không chỉ vậy, bác nhìn xem, còn có rượu nữa."
Người đàn ông mặc quần áo lao động đưa cho Tống Nghị chai rượu có chất lượng tốt, chất lỏng trong suốt, cái nắp chưa mở mà đã có thể ngửi thấy mùi thơm nồng đậm xông vào mũi.
Tống Đại Sơn liếm liếm khóe miệng, nhận lấy thịt cùng rượu, rồi đưa cho Tống Thúy Hoa, nói: "Hôm nay hai đứa ở lại đây ăn đi.

Cháu lâu rồi chưa nếm thử đồ ăn của bác gái đi, vừa vặn, hai bác cháu ta uống vài chén.

"
Tống Thúy Hoa cầm lấy thịt và rượu đi vào phòng bếp.
Tống Nghị đi đến bên cạnh Thẩm Kiều Kiều, trêu chọc nói: "Thừa dịp anh không có nhà, em tới đây để gây phiền phức cho bác trai và bác gái đúng không?"
"Nào có." Thẩm Kiều Kiều bĩu môi, cô tới đây là để làm chuyện nghiêm túc!
Nhưng cô không thể để cho Tống Nghị phát hiện việc cô làm, cô định tạo cho anh một bất ngờ.
Cô nhanh chóng đổi đề tài, đưa tay ra: "Tấm vải em nhờ anh mua đâu."
Tống Nghị nhún vai, duỗi bàn tay trống rỗng ra, khoa trương thở dài nói: "Ai, anh không mua nó."
Thẩm Kiều Kiều bĩu môi, vỗ mạnh vào tay anh: "Hừ, lần này quên đi, nhưng lần sau nhất định phải mua cho em."
Bàn tay cô nhỏ nhắn, mềm mại, đánh người không hề đau chút nào, mà giống như bị lông vũ vuốt qua vậy.
Tống Nghị cong môi, từ trong gùi lấy ra hai tấm vải, "Không trêu em nữa, vải của em đây."
Thẩm Kiều Kiều ôm tấm vải, kinh ngạc suýt chút nữa nhảy lên cao ba thước.
Tống Nghị tranh thủ thời gian trấn an cô: "Em còn đang mang thai đấy, đừng kích động quá, chẳng phải chỉ là hai mảnh vải thôi sao, lần sau anh sẽ mua thêm cho em."
Thẩm Kiều Kiều ngoan ngoãn để anh đỡ ngồi xuống, cô cầm tấm vải trên tay, không ngừng khua tay nói: "Tấm vải xanh này em muốn may một chiếc áo may ô."
Tưởng tượng đến khi bộ quần áo được hoàn thành, Thẩm Kiều Kiều mân mê cằm, say sưa nói: "Đến lúc đó, trông em sẽ đẹp nhất."
Tống Nghị mỉm cười xoa đầu cô: "Vâng, vâng, em đẹp nhất."
Tống Đại Sơn nhìn đôi vợ chồng trẻ nói chuyện, rồi lại liếc nhìn bụng Thẩm Kiều Kiều, ông vui vẻ mỉm cười.
Tống Thúy Hoa tay chân lanh lẹ, rất nhanh liền chuẩn bị một bàn đồ ăn.
Thịt lợn hầm khoai tây, rau trộn mộc nhĩ, đậu xào nấm hương, còn có cháo khoai lang, thơm đến mức có thể khiến người ta nuốt đầu lưỡi..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương