“Các người đã vào rồi, cũng đã nhìn.

Nhà tôi chỉ có mình tôi, bây giờ thì mời các người lập tức! Ngay bây giờ! Đi tìm ở chỗ khác đi!” Cố Hiểu không khách sáo, thẳng thừng ra lệnh.

Mã Đại Cầm dù cảm thấy có lẽ không có gì, nhưng nghĩ đến thỏa thuận với Phương Hắc Tử, vẫn kiên quyết nói: “Chúng tôi vẫn chưa tìm kỹ, sao biết cô không giấu nó đâu chứ?”

“Ồ, với căn phòng như vậy mà các người vẫn còn muốn tìm sao?” Cố Hiểu nhìn quanh phòng, ngoài một chiếc hộp gỗ vuông rộng chừng nửa mét, một cái bàn gỗ bị gãy mất một chân, trong phòng chẳng có gì to lớn, cô cười mỉa mai hỏi.

“Đúng rồi!” “Chắc chắn phải tìm chứ!”

“Vậy nếu tôi không đồng ý cho các người tìm thì sao?” Cố Hiểu hỏi tiếp.

“Nếu cô không cho chúng tôi tìm, tức là cô chột dạ! Chắc chắn cô đang giấu điều gì bí mật không thể nói ra, chúng tôi càng phải lục soát.

Mọi người nói xem có đúng không?”

Giọng Phương Hắc Tử thô ráp, cái nốt ruồi đen lớn trên mặt rung rung theo từng lời nói của bà ta, trông rất đáng sợ.

Nghe vậy, mấy người đứng cạnh Phương Hắc Tử cũng đồng loạt hưởng ứng.


Theo ký ức của Cố Hiểu, Phương Hắc Tử và đám người này nổi tiếng khắp vùng mười dặm tám xã vì mấy chiêu trò của họ: đạo đức giả, vu khống, bôi nhọ, gài bẫy người khác.

Chỉ cần họ không vừa mắt ai, người đó sẽ bị tìm cách bắt lỗi và bị trừng trị.

Nhóm của họ phối hợp rất ăn ý, người thì phụ trách đe dọa, người khác giấu đồ để đổ tội, còn có người chịu trách nhiệm báo tin và xử lý tang vật.

Trong hai năm qua, đã có một cô gái nhà lành bị họ bắt nạt đến mức treo cổ tự tử, chồng cô sợ hãi không dám đối mặt với họ.

Còn một bà lão có đứa con trai khờ khạo cũng bị họ làm cho tức giận đến mức nhảy giếng tự tử.

Sau khi bà mất, đứa con trai khờ không ai chăm sóc, bỏ đi và đến giờ vẫn chưa thấy tin tức gì.

Mỗi lần có chuyện xảy ra, ai cũng biết là do bọn họ làm, nhưng vì không có bằng chứng cụ thể, không ai có thể bắt họ.

Cùng lắm là đội trưởng đến chỉ trích vài câu, rồi thả cho đi.

Điều này càng khiến họ lộng hành hơn, đi khắp nơi bắt nạt người dân, thậm chí cướp bóc tài sản của người khác.

Khi ai đến đối chất, họ liền giở trò ăn vạ, khiến cho người ta phải đau đầu mà rút lui.

Mỗi khi người dân gặp phải họ, không ai dám nói gì công khai, nhưng trong lòng đều âm thầm chửi rủa.


Phương Hắc Tử tưởng rằng những lời khiêu khích của bà ta sẽ khiến Cố Hiểu phải im lặng sợ hãi.

Nào ngờ, Cố Hiểu lại không theo lối cũ, khiến Phương Hắc Tử có cảm giác như đấm vào bông mềm.

Cố Hiểu cúi xuống nhìn móng tay ngắn cũn của mình, giọng lạnh lùng nói: “Ồ, tôi thừa nhận tôi có chột dạ, tôi có bí mật không thể nói ra.

Nhưng mà, liên quan gì đến các người? Mấy người, xin mời về cho!”

Không đời nào cô để bọn họ lục soát, nếu để họ vào tìm, dù không có chuyện gì cũng sẽ thành ra có chuyện.

Nói xong, Cố Hiểu bước về phía cửa, định kéo cửa lại.

Nhưng Phương Hắc Tử không chịu thua, định lao tới kéo tóc Cố Hiểu.

Ai ngờ, vừa đưa tay ra, không biết từ đâu một viên đá bay tới, đánh trúng cổ tay Phương Hắc Tử.

Bà ta đau quá vội rụt tay lại, kêu lên “Ôi da, ôi da.”

Mấy người khác đồng loạt nhìn về phía Cố Hiểu: “Cô đánh người à?”

Cố Hiểu vô tội lắc đầu: “Tôi đâu có động tay chân, mọi người cũng thấy mà.”

Trong lòng ai nấy đều giật mình, đúng là họ không thấy Cố Hiểu động đậy gì cả.

Trong căn nhà nhỏ chỉ có một cây nến, ánh sáng lờ mờ, không ai thấy có người nào khác, khiến họ cảnh giác quay đầu nhìn xung quanh.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương