Editor: Vương Chiêu Meo

Cố Tiện thấy Hạ Bác Ngôn lưu luyến không muốn rời đi thì thầm buồn cười. Hai người tuy là đã làm giấy đăng ký kết hôn, nhưng còn chưa làm tiệc rượu, bà ngoại cô chắc chắn sẽ không để cô cứ như vậy mà đến Hạ gia. Cho dù Hạ Bác Ngôn không nỡ rời đi thì cũng phải chịu nhịn một thời gian.

- Bác Ngôn, Bác Nguyên ở nhà không có chuyện gì làm, hay là bảo em ấy đưa đậu hũ giúp em đi. Hôm nay em ép mười sáu bản đậu hũ, đưa cho chú Hà mười hai bản, còn lại để Bác Nguyên kéo đi bán. Em sẽ trả tiền lương cho em ấy, thế có được không?

Nếu đậu hũ mà bán tốt, từ từ đi vào quỹ đạo, thì cô còn tính sẽ làm chế phẩm khác từ đậu. Hạ Bác Ngôn vào đại học rồi, một mình cô làm chắc chắn không nổi. Cậu em chồng Hạ Bác Nguyên đang nhàn rỗi không làm gì cả có thể giúp được rồi.

Hạ Bác Ngôn ngẩn người, hiểu dụng ý của Cố Tiện, trong lòng thêm ngọt, thấp giọng nói:

- Em là chị dâu, nó giúp em là chuyện hiển nhiên, không cần phải trả tiền lương.

Chỉ cần có thể sửa được tính lười biếng của Hạ Bác Nguyên thì anh đã vừa lòng lắm rồi.

Cố Tiện phất tay, cười cười:

- Nào có chuyện bắt người ta làm việc lại không cho người ta chỗ tốt chứ? Hơn nữa, vì em là chị dâu nên mới phải trả tiền lương cho em ấy đấy, nếu không người ta lại nói là em vừa mới gả vào nhà anh đã khi dễ chú em chồng rồi.

Gương mặt Hạ Bác Ngôn ửng đỏ, thẹn thùng lẩm bẩm:

- Không đâu.

Không đâu cái gì?

Cố Tiện không hỏi. Cô hạ quyết tâm sẽ trả tiền lương cho Hạ Bác Nguyên, Hạ Bác Ngôn có phản đối cũng vô dụng.

Buổi tối, Hạ Bác Ngôn trở về, liền nói với Hạ Bác Nguyên chuyện này. Hạ Bác Nguyên lập tức kêu la oai oái:

- Em không đi đâu. Anh vừa kết hôn đã muốn sai sử em rồi, em không làm.



Đổng Vấn Bình lại cảm thấy ý của con dâu cả tốt lắm, nên nghe con trai thứ hai nói vậy thì cởi giày ra đáp về phía cậu, miệng liên tiếp mắng:

- Cái đồ phá gia chi tử này, anh mày, chị dâu mày đều muốn tốt cho mày, bảo mày đi hỗ trợ bán đậu hũ, mà mày còn không muốn, thế mày muốn làm gì? Cả ngày cứ la lên hét xuống không làm được cái việc gì, đã 18 tuổi rồi mà còn để người nhà phải nuôi mày, mày không biết xấu hổ à?

- Mẹ mẹ, mẹ đang làm cái gì đấy?

Hạ Bác Nguyên nhảy bật người, né giày mẹ mình đáp tới, không kiên nhẫn mà hét lên.

Đổng Vấn Bình thấy con trai né tránh, lại lấy chiếc giày khác ném lên người Hạ Bác Nguyên:

- Làm cái gì hả? Hôm nay mẹ mày sẽ khiến cho mày biết phải làm cái gì, để mày làm được chuyện tử tế. Mày cứ lười nhác xem, để mẹ xem mày lười nhác nữa không …..

Hạ Bác Ngôn bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh, nhìn mẹ mình giáo huấn chú em không nghe lời. Hạ Bác Văn nhìn Hạ Bác Nguyên với ánh mắt đầy ghét bỏ, cầm sách vở đi vào trong buồng làm bài tập.

- Mẹ, mẹ đừng đánh nữa.

Hạ Bác Nguyên gào kêu, trong lòng buồn bực:

- Anh mau khuyên mẹ đi, em đồng ý đi bán đậu hũ, thế đã được chưa?

Hạ Bác Ngôn liếc cậu một cái, sớm nói đồng ý có phải là tốt hơn không?

- Mẹ, Bác Nguyên đã đồng ý rồi, mẹ đừng đánh nó nữa.

Hạ Bác Ngôn chậm rãi mở miệng.

Con trai cả mở miệng cầu tình, Đổng Vấn Bình ngừng hành động ném đồ lên người Hạ Bác Nguyên. Hạ Bác Nguyên thở phào nhẹ nhõm. Hạ Bác Ngôn lại nhìn họ nói:

- Mẹ, con tin là Bác Nguyên đã đồng ý làm rồi thì nhất định sẽ làm được, chờ đến lúc nó lại lười biếng thì mẹ giáo huấn nó tiếp cũng không muộn.



Hạ Bác Nguyên vừa mới thở phào nhẹ nhõm, lại suy sụp xuống.

Đổng Vấn Bình nhìn Hạ Bác Nguyên, cảm thấy chủ ý này rất tốt.

- Để nó đi theo Cố Tiện mà làm. Nếu nó không nghe lời thì bảo Cố Tiện dạy bảo nó luôn. Chỉ cần có thể quản nó cho tốt thì Cố Tiện giáo huấn nó như thế nào cũng được.

Chị dâu như mẹ, Cố Tiện giáo huấn Hạ Bác Nguyên, bà đây thân làm mẹ đã đồng ý rồi, người khác còn có thể nói gì được.

Hạ Bác Nguyên càng suy sụp. Mẹ cậu không chỉ tự giáo huấn cậu mà còn tìm thêm người giúp đỡ giáo huấn nữa kia.

Cậu còn sống thế nào được đây?

Hạ Bác Ngôn thấy Hạ Bác Nguyên tỏ vẻ như trời sập xuống, cảm thấy mẹ anh giáo huấn còn nhẹ quá, hẳn là nên giáo huấn nhiều hơn nữa, nhẽ ra anh không nên cầu tình mới phải.

Hạ Bác Nguyên thấy anh trai híp mắt nhìn mình thì hoảng sợ, vội vàng điều chỉnh tâm thái, không dám có động tác gì khác.

Hạ Bác Ngôn hừ một tiếng, cảnh cáo:

- Sáng sớm mai dậy sớm, ăn cơm xong thì cùng anh chị đi lên trấn để biết đường. Lần tới đưa đậu hũ sẽ để chú tự đi đưa.

Hạ Bác Nguyên lười nhác đáp:

- Em biết rồi.

Hạ Bác Ngôn nhìn cậu một cái:

- Đây là sinh ý của chị dâu chú, nếu chú làm hỏng chuyện của cô ấy thì anh sẽ không tha cho đâu.

Hạ Bác Nguyên trong miệng đáp lời “Vâng vâng”, nhưng trong lòng thì không cho là đúng. Hạ Bác Nguyên cậu đây đã muốn làm chuyện gì thì không bao giờ không làm thành công cả. Chỉ là đưa đậu hũ thôi mà, không có làm khó được cậu đâu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương