Editor: Vương Chiêu Meo

Cố Tiện tiễn Hạ Bác Ngôn xong thì vào nhà. Bà ngoại Cố nằm trên giường chuẩn bị ngủ, thấy Cố Tiện đã trở lại, cười đầy mặt là nếp nhăn:

- Các con nói như thế nào rồi?

Hiện tại tâm nguyện lớn nhất của bà chính là gả chồng cho cháu gái. Sức khỏe bà ngày càng kém hơn. Cháu gái lấy chồng rồi thì bà cũng có thể yên tâm mà ra đi.

Cố Tiện ngồi vào mép giường của bà ngoại, lấy tiền và phiếu định mức Hạ Bác Ngôn đưa cho cô, đặt lên giường bà. Bà ngoại Cố nhìn rõ đồ vật trên giường thì trừng lớn mắt, vội vàng phủ thêm áo ngoài, xốc chăn lên, chỉ vào chỗ tiền và phiếu kia:

- Đây là Bác Ngôn cho con?

Cố Tiện cười gật đầu:

- Bà ngoại đếm đi ạ.

Bà ngoại Cố cầm tiền và phiếu trong tay lên đếm đếm, vừa đếm vừa lẩm bẩm:

- Tên nhóc Bác Ngôn này thật không đơn giản, 50 cân phiếu gạo, nửa cân phiếu đường, hai cân phiếu thịt ……

Đếm xong số phiếu, bà lại đếm chỗ tiền, mỗi trương tiền là một đồng, tổng cộng có 25 trương tiền, tương đương 25 đồng.

Bà ngoại Cố nhìn đồ vật trong tay mà ngây ra, rồi đột nhiên nói:

- Tiện Tiện, chúng ta không thể nhận mấy thứ này được.

Đứa nhỏ Bác Ngôn này sống không quá tốt, không thể để Tiện Tiện chưa gả vào mà đã đào rỗng tiền nhà người ta đi được. Hơn nữa, Bác Ngôn còn phải nuôi sống mấy đứa em trai em gái.

Cố Tiện giải thích:

- Bà yên tâm đi, Bác Ngôn vẫn còn tiền.

Bà ngoại Cố nghe thế thì trong lòng càng thêm vừa lòng với Hạ Bác Ngôn:

- Đứa nhỏ này thật biết cách sống. Nó chưa làm được mấy năm, mọi việc trong nhà đều đến tay nó mà còn có thể tích cóp được nhiều đồ thế này, có thể thấy đứa nhỏ này rất có tâm.

Bà ngoại Cố lại nghĩ đến Hạ Cao Tuấn, nhìn Cố Tiện trịnh trọng nói:

- Sau này con gả đến Hạ gia thì cách xa người đại phòng Hạ gia một chút. Dù thế nào thì lúc trước con cũng từng đính hôn với Hạ Cao Tuấn, giờ lại gả cho Bác Ngôn. Tránh được tị hiềm là tốt nhất, miễn cho người ta nói ra nói vào.

- Bà yên tâm, con hiểu rõ rồi.



Bà ngoại Cố lại nói tiếp:

- Khi nào con kết hôn thì gọi dì cả với mấy chị họ con tới dùng cơm là được.

Còn mẹ của Tiện Tiện, thôi quên đi.

Dù là đời này hay đời trước thì đã lâu rồi Cố Tiện chưa gặp dì cả, rất nhớ bà ấy, nên cười nói:

- Vâng.

*****

Hạ Bác Ngôn về đến nhà thì nhìn thấy Hạ Bác Nguyên đã làm xong ngăn tủ. Trong mắt anh lộ ra ý cười. Đổng Vấn Bình ngồi ở một bên, thấy con trai cười tươi thì không cảm thấy kỳ quái. Từ lúc thằng bé này muốn kết hôn với Cố Tiện thì trên mặt đã hay cười ngốc rồi.

- Khi nào thì các con lấy giấy kết hôn?

Tuy rằng chuyện trong nhà đều do con trai lo nghĩ, nhưng con trai kết hôn thì vẫn nên để người làm mẹ như bà xử lý mới được.

- Ngày mai ạ.

Hạ Bác Ngôn trả lời ngắn gọn. Nghĩ đến chuyện đi lấy giấy kết hôn cùng Cố Tiện, trên mặt anh không giấu nổi sự vui mừng.

Đổng Vấn Bình vỗ tay, cao hứng nói:

- Tốt tốt tốt, ngày mai mẹ sẽ đến gặp ông bà nội con. Cháu trai kết hôn, họ cũng nên bỏ ra ít đồ vật. Rồi mẹ sẽ đi tìm thím Cố. Sau này chúng ta sẽ trở thành thông gia, cũng nên thân thiết với nhau chút.

Hạ Bác Ngôn nhìn mẹ anh tính toán thì mím miệng, đáy mắt lộ ra ý cười dung túng.

Hạ Bác Nguyên chen miệng, nuốt nước miếng:

- Mẹ, chỗ của bà nội có miếng thịt dê, con thèm từ lâu rồi ….

Đổng Vấn Bình vỗ tay:

- Không thành vấn đề. Con là đứa cháu bà nội con yêu thương nhất, nếu con muốn ăn thì chắc chắn là bà ấy sẽ đồng ý.

Ánh mắt Hạ Bác Ngôn chợt lóe:

- Lấy nhiều chút để đưa một ít sang Cố gia.



Đổng Vấn Bình nhìn Hạ Bác Ngôn cười cười, sảng khoái nói:

- Được! Thịt dê ăn ngon lắm, phải để con dâu tương lai của mẹ bồi bổ thân mình mới được, tương lai mới sinh được cháu trai béo mập cho mẹ.

Hạ Bác Ngôn nghe đến chuyện sinh con trai thì mặt đỏ lên, thấy Hạ Bác Nguyên tập trung tinh thần nghe mẹ con họ nói chuyện, nghe xong còn ý trêu ghẹo anh thì có phần tức giận, trầm giọng nói:

- Hóng hớt linh tinh cái gì, đã làm xong ngăn tủ chưa?

Hạ Bác Nguyên nhìn Đổng Vấn Bình bĩu môi, ánh mắt lại nhìn về anh trai, cà lơ phất phơ:

- Xong rồi. Hôm nay vì làm cho anh chỗ ngăn tủ này mà em chưa ra khỏi cửa đâu đấy. Nhưng mà cái giường kia, anh bảo tự anh làm, nên em không động đến.

- Cái đấy không cần chú phải làm.

Giường ngủ của anh với Cố Tiện đương nhiên phải để anh tự làm rồi.

*****

Sáng sớm ngày hôm sau, Đổng Vấn Bình dẫn Hạ Bác Văn đi tới nhà bác cả Hạ. Lúc này, cả nhà bác cả Hạ đang ăn sáng. Bà nội Hạ ngồi ở phía trên, nhìn thấy con dâu út dẫn cháu trai út tới thì trong mắt lộ ra thần sắc từ ái, nâng tay đón Hạ Bác Văn tới bên người, cầm một chiếc đũa gắp một miếng trứng gà cho vào miệng cháu trai út, miệng cứ không ngừng nhắc “Tiểu Văn nhi còn gầy quá”.

Trần Tuyết Hồng ở bên cạnh nghe thấy thì không vui, mặt cứng đờ, không hé răng. Bà già này tấm lòng rộng quá đi.

Đổng Vấn Bình quét mắt nhìn bàn đồ ăn:

- Ái chà, chị dâu cả, thức ăn nhà chị ngon thật đấy.

Rồi quay sang nói với mẹ chồng:

- Mẹ, đã lâu rồi Bác Văn không được ăn trứng gà. Mẹ cho thằng bé ăn nhiều chút, bổ sung cho tốt, đến lúc Bác Văn đi học có thể thông minh hơn.

Bà nội Hạ cười đồng ý. Cháu trai muốn ăn thì không thể không cho được.

Trong lòng Trần Tuyết Hồng cáu giận. Mỗi lần Đổng vô lại này tới là không có chuyện gì tốt. Bà ta cười cười:

- Cha mẹ ở chung với nhà chúng tôi, lớn tuổi rồi, nào có thể để ăn uống kém được, nên tôi nấu thêm đồ ăn.

Đây là đồ ăn của cha mẹ, xem nhà cô không biết xấu hổ mà đòi ăn như thế nào.

Đổng Vấn Bình không quan tâm bà ta nói có ý gì, càng không ngượng ngùng:

- Tôi biết cha mẹ nhớ Bác Văn nên mới đưa thằng bé đến để cùng ăn sáng. Chỗ cha mẹ có đồ ăn ngon, trong khi nhà tôi đồ ăn thức uống đều kém, Bác Văn lại đang trong thời kỳ lớn, ăn không đủ no thì sao mà lớn được. Chị dâu cả, chị lấy cho chúng tôi hai chén cơm đi. Chúng tôi còn chưa ăn sáng đâu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương