An Lệ Nùng ngồi trên ghế gỗ, hay tay ôm cốc nước đường, uống từng ngụm nhỏ, mắt to chớp chớp nhìn đám người cãi nhau trong phòng khách chính.

Mềm manh dễ thương lại ngoan ngoãn.

An Lệ Nùng đem tâm tư của mọi người nhà họ An đều nhìn ở trong mắt.

Trừ bỏ An Quốc Bang, những người còn lại của nhà họ An giống như đều không chào đón cô. Sức mạnh của Gen di truyền quả nhiên rất cường đại. Những người nhà họ An cùng huyết thống hầu như đều có chung một khuôn mặt, khuôn mặt to, bẹp, vuông, tiêu chuẩn gương mặt Cậu Bé Bọt Biển. Không, không có đáng yêu bằng Cậu Bé Bọt Biển, hẳn là gương mặt bánh bột mỳ trong truyền thuyết.

Đàn ông mặt chữ điền thoạt nhìn chính nghĩa anh khí, hàm hậu thành thật, nhưng phụ nữ mặt chữ điền...... Hơn nữa, mấy bé gái trong nhà đều di truyền mắt xếch, xương gò má cao, môi dày, lỗ mũi hướng lên trên như mũi heo từ An lão thái.....An Lệ Nùng lại một lần nữa cảm thấy may mắn vì gen di truyền cường đại của mẹ ruột Dương Tuyết Tình, thắng lợi mang tính áp đảo.

Gen tương phùng, kẻ dũng mãnh liền thắng.

Cô có thể có một khuôn mặt tròn nhỏ nhắn và tinh xảo như vậy đều là nhờ mẹ ruột Dương Tuyết Tình của cô.

An Lập Xuân giống An lão thái, mắt xếch khắc nghiệt hơi liếc một chút chính là mắt gà chọi. Hai mẹ con xếch mắt nhìn An Lệ Nùng, khóe mắt đuôi mày đều viết rõ ghét bỏ, chán ghét.

An Quốc Bang cũng nhìn An Lệ Nùng, quần áo trên người là dùng quần áo của người lớn sửa lại cho vừa người, hơn nữa có vẻ đã mặc rất nhiều năm, mụn vá một miếng nối tiếp một miếng xếp chồng lên nhau.

Vì tiết kiệm vải mà hình dáng nào cũng có ghép nối ở bên nhau, mảnh xám, mảnh đen, hình tròn, hình vuông, đều có.

Lộ trình đi từ Kinh Thị đến thôn Thạch Hà mất khoảng tầm nửa tháng, quần áo trên người sớm đã bị mồ hôi thấm đẫm vữa bẩn vừa chua vừa hôi, hơn nữa vừa nãy lại bị ngã xuống mương, quần áo ướt sũng, dính bùn không ít.

Thật sự cũng chẳng sạch sẽ hơn tên ăn mày bên đường là bao.

Giày vải dưới chân cũng bị thủng rách, lộ ra ngón chân cái trắng nõn.

Cảm nhận được ánh mắt của An Quốc Bang, An Lệ Nùng xấu hổ co ngón chân cái lại, giấu đi, rồi ngẩng đầu nhìn ông mìm cưởi lấy lòng.

An Quốc Bang ánh mắt lóe lóe, hiện lên thương tiếc cùng áy náy.



Mẹ ruột tái giá, sống chung cùng ông bà ngoại và cậu mợ, có thể tưởng tượng cuộc sống của An Lệ Nùng khi ở Kinh Thị cũng rất khó khăn.

So với sự thương tiếc và áy náy của An Quốc Bang, thì những người khác ít nhiều có vài phần tâm tư khác nhau. An lão cùng An lão thái ngồi ở trên cùng, trong mắt thấy rõ tâm tư mọi người.

An lão nhấc lên chiếc điếu cày cầm trong tay, hút từng ngụm từng ngụm, chiếc điếu cày phát ra từng tiếng ‘lộc cộc lộc cộc’. An lão thái xếch mắt đánh giá An Lệ Nùng, ánh mắt ghét bỏ chói lọi, hận không thể lập tức đóng gói An Lệ Nùng ném trả về cho Dương Tuyết Tình ở Kinh thị.

An Quốc Bang còn có hai người anh trai, hai người chị gái, đều đã kết hôn sinh con. Cả chục người thuộc ba thế hệ quây quần bên nhau, ngươi một câu ta một câu thảo luận về An Lệ Nùng.

Có phải con gái của An Quốc Bang hay không?

Có phải muốn lưu lại thôn Thạch Hà sống chung cùng bọn họ hay không?

Nghĩ đến cái gì liền nói cái gì, không chút nào quan tâm cố kỵ đương sự là An Lệ Nùng cũng đang có mặt ở hiện trường.

An Lệ Nùng lặng lẽ uống nước đường đỏ, không chút ngượng ngùng và sợ hãi khi trở thành tâm bão của cuộc thảo luận, chứ đừng nói đến sự tức giận khi bị công khai vạch trần.

An lão thái nhìn xem An Quốc Bang, lại nhìn An Lệ Nùng, sắc mặt tối sầm, ánh mắt sắc bén. Nếu An Lệ Nùng là bé trai, bà khẳng định không nói hai lời liền thu nhận, bé trai 10 tuổi là đã có thể làm việc, có thể lấy năm cái công điểm, nhưng An Lệ Nùng là bé gái, liền phải nói cách khác.

Nuôi lớn cũng là cho người khác, bồi tiền hóa.

Trong nhà nhiều người, vốn đã khó khăn túng thiếu, nếu lại thêm người......chỉ riêng mỗi chuyện ăn uống, rồi còn phòng ở......

Các cháu trai dần trưởng thành, đến tuổi tác lấy vợ, đúng là thời điểm vấn đề phòng ở khẩn trương nhất.

Hai chị em dâu nhà họ An vốn không hòa thuận nay cũng đang mắt đi mày lại hăng hái trao đổi tâm tư. Hai người đều không hy vọng An Lệ Nùng lưu lại, nhưng đều không muốn đắc tội An Quốc Bang, đều hy vọng đối phương đứng ra xung phong vào bẫy rập vì lợi ích chung.

Ngươi tưởng ‘mượn đao giết người’, ta tưởng ‘ngồi mát ăn bát vàng’, cuối cùng hai người đều im lặng là vàng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương