Mọi người đồng lòng hợp lực đưa Trương Xuyên lên trên chiếc xe bò phủ kín rơm rạ.

An Quốc Bang tự mình đánh xe bò đưa Trương Xuyên đi đến trung tâm y tế của Trấn trên, những người khác ở miếu hoang cũng cùng đi theo, tràn đầy lo lắng, đều hy vọng Trương Xuyên có thể vượt qua.

Những người như bọn họ thật vất vả đi được chín mươi chín bước, làm sao có thể ngã xuống ở bước cuối cùng?

Lúc trước xảy ra chuyện, rất nhiều người chịu không nổi bị làm nhục giày xéo đều lựa chọn tự sát, kết thúc mọi chuyện, sạch sẽ rời đi thế giới. Nhưng bọn họ nếu đã lựa chọn kiên trì xuống dưới, nhẫn nhục phụ trọng, chính là vì có thể chờ đến một ngày kia tươi sáng.

Mang theo đầy người dơ bẩn chết đi, bọn họ không muốn.

An Lệ Nùng nhìn Trương Xuyên đang đổ mồ hôi lạnh, nói: “Ông Trương, cháu xin lỗi.” Cô thật sự không ngờ rằng chỉ một vài câu nói lại có thể khiến Trương Xuyên suy sụp, mất đi sức sống như vậy.

“Quả Vải Nhỏ, không liên quan đến cháu. An Trình...... Đáng tiếc.”

Những người ở trong căn miếu hoang dù không quen biết An Trình nhưng đều biết tới người tên An Trình. Những năm 50, 60 thập kỷ trước, tên tuổi của An Trình quan trọng như mặt trời trên bầu trời trong trái tim của rất nhiều nhà khoa học kỹ thuật, ông ấy luôn có thể hướng dẫn mọi người đi theo con đường đúng đắn nhất vào những thời điểm mấu chốt.

Bọn họ cũng không dám tưởng tượng, người đàn ông thích đọc thơ tiếng Anh, sống cuộc sống tinh xảo ấy, làm sao chịu đựng được khuất nhục sống qua mười năm này, cái người đàn ông phóng khoáng ấy, đã từng vì sự nghiệp khoa học kỹ thuật mang đến biết bao thành quả to lớn lại đã tuyệt vọng như thế nào, để rồi yên lặng chết đi trong vô tận bóng tối.

Những người trong căn miếu hoang khi nói tới An Trình, một đám đều thanh âm nghẹn ngào.

Trong sự bất đắc dĩ lại mang theo một chút không cam lòng.

Trong thống khổ mang theo tuyệt vọng.

Kiên trì của bọn họ thật sự có ý nghĩa sao?

Bọn họ không biết, nhưng bọn họ không cam lòng cứ như vậy mà chết đi, cắn răng tồn tại cũng chỉ vì chờ đợi được thời khác quang minh đã đến.

Không khí trầm trọng, vì An Trình đã mất mà khổ sở, cũng vì bản thân mà bi ai.



An Lệ Nùng đỡ Trương Xuyên, muốn nói cho mọi người kiên trì là có ý nghĩa, hy vọng liền ở phía trước. Hiện tại đã là thập niên 70, lại kiên trì thêm sáu bảy năm...... Nhưng cái gì cũng nói không thành lời.

Có chút không thể nói thành lời.

Cho dù cô nói, người khác cũng sẽ không coi trọng, càng sẽ không tin tưởng.

An Lệ Nùng đỡ Trương Xuyên ngẩn ngơ đờ đẫn giống người gỗ, thở dài, khuyên người khác kiên cường cũng giống như khuyên người khác rộng lượng, đều bất đắc dĩ lại vô dụng. Đao không cắm ở trên người mình, liền không cần nói chuyện gì đồng cảm như bản thân mình cũng bị.

Không có tự mình trải qua những hắc ám cùng làm nhục này, là không thể lý giải sự kiên trì cùng tuyệt vọng của bọn họ .

Từ thiên đường ngã xuống địa ngục, còn phải bị người đè ở trên sàn nhà cọ xát các kiểu.

Trái tim sắt thép đến đâu cũng sẽ bị làm nhục mà vỡ vụn thành từng mảnh.

Xe bò xóc nảy tiến về phía trước.

An Lệ Nùng lấy khăn tay liên tục lau mồ hôi lạnh trên trán Trương Xuyên, nhìn sắc mặt ông càng ngày càng tái nhợt, ngón tay càng lúc càng cứng, trong lòng lại thấy áy náy cùng nôn nóng.

“Ba, nhanh lên chút nữa.”

An Quốc Bang đã tận lực, xe bò cũ, đường xóc nảy, đã là tốc độ nhanh nhất. Nhưng An Quốc Bang vẫn như cũ một roi một roi quất lên lưng bò, hy vọng con bò già có thể đi được mau hơn nữa.

Trái tim của An Lệ Nùng chuyển động lên xuống theo xe bò. Nếu Trương Xuyên thật sự xảy ra chuyện gì... An Lệ Nùng không dám tưởng tượng ...

“Bang.”

“Răng rắc.”

Đột nhiên, một tấm ván gỗ trên xe bò bị đứt gãy làm đôi.

Vài người trên xe bò cùng lúc ngã xuống, Trương Xuyên trong một tư thế kỳ lạ lăn xuống sườn núi, tình cờ rơi xuống cạnh một gò đất mới.



Trên mô đất nhỏ có cắm vài cành gỗ, lá trên cành đã vàng úa, chạm nhẹ một cái liền sẽ rụng xuống.

“Trương Xuyên.”

“Ông Trương.”

“Oa oa.” Trương Xuyên nằm trên mô đất rú lên ầm ĩ, giống như một đứa trẻ khóc đòi kẹo.

“Khóc ra được là tốt rồi. Khóc ra được là tốt rồi.”

“ Khóc được liền được rồi.”

“Không có việc gì.”

Moin người thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Trương Xuyên khóc xong, tinh thần đã trở lại, cũng không đổ mồ hôi lạnh.

“Làm sợ Quả vải nhỏ rồi phải không?”

An Lệ Nùng lắc đầu, “ Ông Trương, ông không sao chứ?” “Không có việc gì. Chỉ là nhất thời mê tâm hồn, trong lòng uất nghẹn mà thôi.” Trương Xuyên cười cười, ngữ khí phiền muộn phức tạp, “Ông sẽ sống thật tốt.”

Kiên trì thay một ít người, cũng muốn thay một ít người lấy lại công đạo.

Có chút người không nên cứ mơ hồ khuất nhục mà chết như vậy ?

Không nên.

Trương Xuyên mắt đỏ hoe, vì An Trình, vì bản thân, cũng vì những người đã phải chết đi trong sự vũ nhục đó.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương