An Lệ Nùng vốn định mau chóng chế tạo chiếc máy tuốt bằng bàn đạp càng sớm càng tốt để thuận tiện cho việc thu hoạch mùa thu, nhưng thấy An Quốc Bang và dân làng đổ mồ hôi dưới cái nắng như thiêu đốt để xới đất, cảm thấy bản thân nên trước tiên chế tạo chiếc máy cày tự động đã.

Có máy cày tự động, xới đất liền dễ dàng hơn nhiều.

Nguyên lý hoạt động của đầu máy cày tự động tương tự như đầu máy kéo, thậm chí không cần làm lại hoàn toàn, chỉ cần có được một chiếc máy kéo bị hỏng không dùng, co dù là tay tàn như cô đây cũng có thể cải tạo thành một chiếc máy cày tự động.

Trong cô nhi viện có một anh học sửa chữa ở trường kỹ thuật, trước khi học sửa chữa phải học tháo ra lắp vào. Đã có rất nhiều lần An Lệ Nùng nhìn anh ấy tháo dỡ các loại cày tự động, máy kéo, máy xúc đất, máy ủi đất,vvv.....

Cho nên, An Lệ Nùng cảm thấy máy cày tự động cần thiết trước tiên ra đời.

“Cái gì?” An Quốc Bang nhất thời không có hiểu rõ ý tứ trong lời nói của An Lệ Nùng, máy cày tự động? Cày ccòn có thể tự mình hoạt động?

An Lệ Nùng nghiêm túc giảng giải nguyên lý hoạt động của máy cày tự động cho An Quốc Bang nghe, sau đó rút ra một bản vẽ của máy cày tự động, “Đây là máy cày tự động, chỉ cần thêm dầu diesel......”

Bây giờ cũng nói ra rồi, An Lệ Nùng cũng không giấu diếm, "Con còn muốn làm một cái máy tuốt lúa đạp bằng chân, máy tuốt ngô..." Có rất nhiều thứ muốn làm, nhưng là không có tài liệu.

Đừng nói sắt, liền ngay cả miếng gỗ thích hợp cũng đều không có.

Chỉ có thể xin An Quốc Bang giúp đỡ.

“Thực ra máy gặt đập liên hợp càng tốt hơn, càng phương tiện. Nhưng mà địa hình, đồng ruộng của thôn Thạch Hà quá nhỏ, không thích hợp......” An Lệ Nùng có chút tiếc nuối, máy cày tự động cùng máy tuốt lúa bằng bàn đạp căn bản là vô pháp thể hiện ra được thực lực của thiên tài khoa học kỹ thuật là cô đây.

Nhưng, dù thôn Thạch Hà không thích hợp, thì địa phương khác hẳn là sẽ rất có nhu cầu.

An Lệ Nùng nghĩ nghĩ liệu có nên vẽ luôn cả bản thiết kế kỹ thuật của máy gặt đập liên hợp nữa hay không? Ai bảo cô chính là tiểu tiên nữ phổ cập chúng sinh đâu cơ chứ.



An Quốc Bang há hốc mồm, tròng mắt thật lâu không chuyển động.

“Ba ba?”

“A ba.”

An Quốc Bang nuốt nuốt nước miếng, “Quả, quả vải nhỏ, con thật sự có thể làm ra được chứ?”

Như thế nào lại cảm giác như là đang nằm mộng tưởng hão huyền? Thật sự có thứ tốt như vậy?

Một chiếc máy có thể xới mười mẫu đất mỗi ngày?

Đây là khái niệm gì chứ?

An Quốc Bang không thể tin được.

An Lệ Nùng rất muốn trợn trắng mắt, khinh bỉ một chút sức tưởng tượng của thời đại bần cùng.

Mười mẫu tính cái gì? Mười mấy năm sau, một chiếc máy ngày cày trăm mẫu cũng không phải nói chơi.

“Đương nhiên có thể.” An Lệ Nùng nhặt những bản vẽ lộn xộn chỉ có mình cô mới có thể hiểu lại giải thích cho An Quốc Bang, từ nguyên lý đến cấu tạo đến lựa chọn vật liệu... Thực ra bản vẽ và nguyên lý hoạt động của những chiếc máy này rất đơn giản, nhưng An Lệ Nùng vì để thể hiện trí tuệ và tài năng của mình, mà cố tinh lặp lại mấy lời tạp nham, râu ria không cần thiết, một loạt từ ngữ chuyên nghiệp khiến An Quốc Bang trực tiếp ngẩn ngơ.

Giống như đang nghe thiên thư.



Nghe không hiểu là được rồi, nghe không hiểu mới có thể thể hiện được năng lực của cô.

Tuy rằng nghe không hiểu ra sao, nhưng An Quốc Bang vẫn như cũ bị khả năng ‘ một ngày mười mẫu ’ nổ cho đầu óc nóng lên.

“Quả, Quả vải nhỏ.”

An Quốc Bang lời nói đều nói không thông thuận, thật sự quá khiếp sợ quá kích động, cảm giác đầu lưỡi đều đang run rẩy.

Một hồi lâu, An Quốc Bang bình tĩnh lại, nghiêm túc xem bản vẽ do An Lệ Nùng vẽ. Tuy rằng xem không hiểu, cũng nghe không hiểu, nhưng không ngại ông coi nó như bảo bối, “Quả vải nhỏ, cái này thật sự có thể làm ra được?”

“Đương nhiên. Chỉ cần có tài liệu.”

Máy tuốt lúa chạy bàng bàn đạp chỉ cần có bó gỗ và đinh, thép liền đủ, trục xoay cũng không phải rất khó kiếm khó làm, nhưng máy cày tự động yêu cầu đồ vật liền càng cao cấp càng khó hơn một chút.

Nhưng, An Lệ Nùng cũng đã suy xét, hiện tại hai tay cô trống trơn cái gì đều không có, cách làm tốt nhất chính là đem bản vẽ giao cho Lý Binh, để ông ấy trình lên bên trên.

Mà yêu cầu duy nhất của cô chính là sau khi đồ được chế tạo xong, đưa cho thôn Thạch Hà một chiếc máy.

An Quốc Bang thật cẩn thận vuốt phẳng bức vẽ, vẻ mặt kích động, "Cái này ba sẽ đưa cho Lý thúc của con.”

"Ba, những thứ này là con dùng để điều chỉnh dữ liệu, rất lộn xộn." Để tạo ra một chiếc máy móc nông nghiệp phù hợp nhất cho thôn Thạch Hà, An Lệ Nùng đã nhiều lần làm điều chỉnh kích thước, số liệu, vì vậy bản vẽ rất lộn xộn lung tung, có nhiều chỗ đã sửa rồi lại sửa tiếp.

Khẳng định không thể giao cho Lý Binh một bản vẽ lộn xộn như vậy được.

“Ba ba, để con vẽ lại một bản khác.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương