Nếu Dương Tuyết Tình thật sự lựa chọn lưu lại thôn Thạch Hà, khẳng định cũng sẽ có người nói bà ấy ngốc.

Tất cả những điều đàm tiếu đều không phải là cài gì chỉ trích mang tính chính nghĩa, mà chỉ là ‘ nói hươu nói vượn ’ tống cổ thời gian mà thôi.

“Quả vải nhỏ đây là đang muốn làm gì thế?”

“Đi đưa nước cho ba ba.” An Lệ Nùng ý cười doanh doanh trong ánh mắt tràn đầy tự hạo kiêu ngạo, “Cháu nấu trà hoa cúc cho baba.”

“Ồ? Có thể cho bà tổ bảy nếm thử một ngụm không?”

“Đương nhiên có thể.”

An Lệ Nùng mở ra nắp nồi, nồng đậm hương hoa cúc ập vào mặt, nước trà hoa cú màu vàng nhạt nghe thôi liền cảm thấy ngọt lành.

“Thêm đường? Ta nếm nếm.” Đột nhiên, một bàn tay đen như mực duỗi lại đây, ngón tay trực tiếp chọc ở trong nồi sau đó nhanh chóng đưa vào trong miệng liếm, sau đó vô cùng ghét bỏ nói “Không đủ ngọt.”

An Lệ Nùng nhìn về phía người tới, một gương mặt hình bánh nướng da ngăm đen có chút da bị nẻ, cho dù là mùa hè nhưng môi cũng có chút tróc da, thiếu nước nghiêm trọng, chỉ thấy bà ta nhanh chóng liếm vài miếng, “Không có chén sao?”

An Lệ Nùng lắc đầu, “Quên mang theo.”

“Như thế nào có thể quên mang theo chén?” Một bên nói một bên bưng nồi lên trực uống.

An Lệ Nùng choáng váng, đây là thao tác gì vậy?

Bà tổ bày nhanh chóng ngăn lại bà ta, vẻ mặt khiển trách, “Xuân Hoa ngươi làm gì thế? Đây là trà hoa cúc Quả vải nhỏ nấu cho Quốc Bang.”

“Còn có biết xấu hổ hay không vậy? Muốn uống nước đường tự mình đi mà nấu.”

“Còn có, ngươi không phải đang thu hoạch ở ngoài ruộng sao? Như thế nào lại xuất hiện ở chỗ này?”



Ánh mắt Xuân Hoa hơi lóe một chút, sau đó nói một cách hiển nhiên: “Nga. Cháu đi đại tiện.”

“Kẻ lười phân tiểu nhiều.”

An Lệ Nùng kỳ quái nhìn xem đống củi bên cạnh, đi đại tiện mà cũng có thể lôi ra một bó củi lửa?

Cũng là nhân tài.

Nhưng có vẻ mọi người đều nhìn quen không trách.

“Quả vải nhỏ, mau mau đi đưa cho ba cháu đi. Đừng để một lúc là không còn”

An Lệ Nùng lắc đầu, “Mọi người chia nhau cùng uống đi. Lát nữa cháu lại nấu nồi khác cho ba ba cháu.” An Lệ Nùng mịt mờ nhìn đôi bàn tay móng tay dính đầy bùn đen của Xuân Hoa, hơn nữa người nọ mới vừa đi đại tiện hẳn là không thèm rửa tay luôn......

Lát nữa về nhà phải rửa nồi 18 lần.

An Lệ Nùng lại một lần nữa nấu một nồi trà hoa cúc cho An Quốc Banh, còn bỏ thêm một ít lá bạc hà.

Thoải mái thanh tân ngọt lành.

“Ngọt.” An Quốc Bang sờ sờ đầu nhỏ của con gái, vẻ mặt vui mừng.

Ngọt, không phải bởi vì cho nhiều đường, mà là bởi vì tấm lòng hiếu thảo của con gái. Ông cũng có người quan tâm chăm sóc, thật là tốt.

An Lệ Nùng và An Quốc Bang cùng nhau ngồi trên bãi cỏ trước khu rừng trúc nhỏ bên suối, nhìn cánh đồng rộng lớn vàng rực trước mặt, từng hàng lúa chín vàng rung rinh trong nắng.

Xa xa là có thể ngửi được mùi hương lúa.

Thôn dân thoăn thoắt khua lưỡi liềm, mồ hôi vã ra như mưa nhưng không biết mệt, trên khuôn mặt sạm đen nở nụ cười mãn nguyện.



Thật sự mà nói, đây là lần đầu tiên An Lệ Nùng nhìn thấy khung cảnh thu hoạch khổng lồ ở khoảng cách gần như vậy, thật sự rất chấn động.

Bỗng có người từ trên núi đi xuống, tay vẫn còn ôm nửa bó củi.

Đây cũng là kẻ lấy lý do đi tiểu để đi gom củi?

“Ba ba, mặc kệ sao?”

An Quốc Bang lắc đầu, “Không quản tới được. Ở trong lòng của một ít người, công việc của tập thể luôn là không quan trọng bằng chuyện trong nhà mình. Có người đặt tập thể lên trên hết, nhưng cũng sẽ có người đặt bản thân lên trước tập thể.”

Làm nhiều làm ít nhưng công điểm lấy được cũng như nhau, có chút người có tâm tư riêng liền dùng trăm phương nghìn kế dùng mánh lới để lười biếng.

Trừ công điểm?

Người có 3 cái cấp bách, người ta cũng chỉ là xin đi giải quyết nỗi buồn mà thôi, làm sao mà lại đi trừ công điểm của người ta.

Cho dù dẫn đến cãi vã, cũng chỉ là một câu ‘ táo bón ’.

Vả lại, người có thể lén lút lười biếng trốn việc trong ngày mùa làm ruộng bận rộn thì làm sao mà sợ cãi nhau?

Nếu có thể lén lút lười biếng trốn việc, thì cũng sẽ biết cãi nhau, la lối om sòm, nước miếng văng tứ tung.

Cãi nhau cũng chỉ làm tốn thời gian của mình mà thôi “Này có phải không công bằng hay không?” An Lệ Nùng nhíu mày, có người ở cần cù chăm chỉ, có người ở gian dối thủ đoạn, cuối cùng nhận lấy công điểm lại giống nhau, được chia lương thực như nhau, này...... Nếu là cô, khả năng cũng muốn nghĩ cách để lười nhác.

Người lười biếng chính là được nảy sinh ra như vậy.

Này hẳn là chính là mặt trái tệ đoan của lao động tập thể.

An Lệ Nùng nhìn về phía đám người đang ra sức lao động thu hoạch, mặc kệ khi nào chỗ nào cũng không thiếu người thật giả lẫn lộn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương