An Lệ Nùng có chút buồn cười nhìn hai người chị họ, này có tính là ‘mặt ngoài vâng vâng dạ dạ, nội tâm đã sóng to gió lớn’ trong ngoài không đồng nhất hay không.
Lý Hạnh Hoa nhìn thấy An Quốc Bang mặt đen, trừng mắt nhìn hai người liếc mắt một cái. Hai chị em lập tức liền câm miệng, cúi đầu, biểu hiện tủi thân, không dám nữa.
An Lệ Nùng đem ánh mắt động tác nhỏ của mọi người xem ở trong mắt, không nghĩ tới một gia đình nho nhỏ cũng có ‘nhân sinh trăm thái’, một loại gạo dưỡng trăm loại người, mỗi người đều không giống nhau.
Hai chị em An Hồng Hoa và An Thanh Miêu trộm liếc mắt nhìn về phía An Lệ Nùng, tủi thân vô cùng. An Lệ Nùng có chút buồn cười, hai người chị này là đang hy vọng cô sẽ nói cái gì?
Còn tưởng rằng là người thành thật, thì ra cùng chỉ là loại người xem sắc mặt của người khác, thải cao đạp thấp.
An Khê con bác hai cũng không vui, phống má chu môi, “Phòng ở vốn dĩ đã nhỏ, làm gì cò nơi nào để ở?” So với hai chị em con bác cả mềm mại yếu đuối, thì An Khê liền trực tiếp hơn nhiều, trực tiếp biểu đạt bản thân không thích.
Nhưng, không có ai coi việc cô bé không thích làm chuyện quan trọng cả.
An Lệ Nùng an tĩnh như gà. Cô mới đến không cần phải xuất đầu, đứng ở phía sau An Quốc bang, vờ mảnh mai giả đáng thương thì tốt rồi, hoàn toàn không cần phải mọi chuyện đều hùng dũng oai vệ đấu tranh anh dũng.
Có đôi khi thay vì kêu ca khổ sở tranh thủ, còn không bằng ở lúc thích hợp lộ ra một chút ủy khuất.
An Quốc Bang nghĩ đến gian phòng nhỏ hẹp âm u ẩm ướt các cháu gái đang chen chúc ở chung đó, nhíu nhíu mày, “Phân gia đi.”
Chỉ có phân gia, ông mới có thể lấy hết năng lực để chăm sóc cho con gái.
Hai chữ “Phân gia” vừa ra, cả đại sảnh một mảnh tĩnh mịch.
Nếu nói kiên định không nghĩ phân gia, hẳn là chỉ có hai người già của An gia mà thôi.
Hai vợ chồng anh cả, anh hai đều đã muốn phân gia để có thể tự do nắm giữ tài chính, nhưng lại lo lắng sau phân gia liền không thể tiếp tục chiếm chỗ tốt của An Quốc Bang.
An Lệ Nùng trộm xem An gia hai lão nháy mắt mặt đen xạm lại, còn có những người khác tâm tư khác nhau. Có người vui sướng, có người cân nhắc, có người không tán đồng, có người chờ mong......
An lão thái phục hồi tinh thần lại từ trong đả kích của hai chữ “phân gia”, ngữ khí vội vàng lại bén nhọn, giống như bị người bóp lấy cổ gà, cũng giống dao nhỏ xẹt qua thanh sắt, thanh âm bén nhọn chói tai làm cho lỗ tai đau nhói.
“Thằng Năm, con muốn phân gia?”
“Con thế nhưng muốn phân gia?”
An lão thái nghiến răng nghiến lợi, giống như An Quốc Bang làm phải việc tội ác tày trời nào đó, giận dữ trừng mắt, mắt xếch trợn lên, đôi môi dày đóng mở liên tục, mắng to An Quốc Bang một trận.
Ở nông thôn, các bà các cô mắng chửi người tới tới lui lui đều là nói mấy câu như vậy, đại khái ý tứ chính là bất hiếu, vô tình vô nghĩa.
An Quốc Bang cau mày, thói quen giọng nói của lão thái thái vang lớn mà bén nhọn, nhưng lo lắng này đó bén nhọn chói tai thanh âm sẽ thương đến lỗ tai nhỏ của An Lệ Nùng, cầm lòng không đậu duỗi tay che lại lỗ tai của cô.
“Mẹ, nhỏ giọng chút, mẹ làm Quả vải nhỏ sợ bây giờ.”
An Lệ Nùng trong tich tắc từ ‘vẻ mặt hóng hớt drama’ biến thành ‘vẻ nhu nhược đáng thương sợ sệt’.
An Quốc Bang bất đắc dĩ sờ sờ đầu nhỏ của con gái, tốc độ biến sắc mặt ...... Cũng không biết ăn bao nhiêu đau khổ mới có thể luyện ra được bản lĩnh như vậy.
Vì tránh cho An lão thái đem tức giận trút lên trên người An Lệ Nùng, An Quốc Bang nhờ cháu trai cháu gái dẫn cô đi ra ngoài chơi. An Quốc Bang lo lắng Quả vải nhỏ trời xa đất lạ sẽ sợ hãi, nhờ cháu trai cháu gái chiếu cố để ý nhiều hơn.
Bởi vì tò mò với việc phân gia, nên mọi người cũng không có đi xa, liền đứng ở bên ngoài cửa nhà.
An Lệ Nùng an tĩnh như gà, khóe mắt liếc về hướng đám anh chị em họ đang đứng dưới gốc cây vải, xem dáng đứng liền hai nhà bác cả và bác hai đều không ưa gì nhau.
Ba cô con gái nhà bác cả tương đối nội hướng, cúi đầu, hai ngón tay xoắn vào nhau, không biết suy nghĩ cái gì. An Lệ Nùng nhìn đỉnh đầu tóc thưa thớt của mấy người.
Cũng không biết có phải do dinh dưỡng bất lương hay không, tóc của mấy chị em gái nhà họ An đều rất thưa thớt, lác đác, khô vàng vô cùng.
Lý Hạnh Hoa nhìn thấy An Quốc Bang mặt đen, trừng mắt nhìn hai người liếc mắt một cái. Hai chị em lập tức liền câm miệng, cúi đầu, biểu hiện tủi thân, không dám nữa.
An Lệ Nùng đem ánh mắt động tác nhỏ của mọi người xem ở trong mắt, không nghĩ tới một gia đình nho nhỏ cũng có ‘nhân sinh trăm thái’, một loại gạo dưỡng trăm loại người, mỗi người đều không giống nhau.
Hai chị em An Hồng Hoa và An Thanh Miêu trộm liếc mắt nhìn về phía An Lệ Nùng, tủi thân vô cùng. An Lệ Nùng có chút buồn cười, hai người chị này là đang hy vọng cô sẽ nói cái gì?
Còn tưởng rằng là người thành thật, thì ra cùng chỉ là loại người xem sắc mặt của người khác, thải cao đạp thấp.
An Khê con bác hai cũng không vui, phống má chu môi, “Phòng ở vốn dĩ đã nhỏ, làm gì cò nơi nào để ở?” So với hai chị em con bác cả mềm mại yếu đuối, thì An Khê liền trực tiếp hơn nhiều, trực tiếp biểu đạt bản thân không thích.
Nhưng, không có ai coi việc cô bé không thích làm chuyện quan trọng cả.
An Lệ Nùng an tĩnh như gà. Cô mới đến không cần phải xuất đầu, đứng ở phía sau An Quốc bang, vờ mảnh mai giả đáng thương thì tốt rồi, hoàn toàn không cần phải mọi chuyện đều hùng dũng oai vệ đấu tranh anh dũng.
Có đôi khi thay vì kêu ca khổ sở tranh thủ, còn không bằng ở lúc thích hợp lộ ra một chút ủy khuất.
An Quốc Bang nghĩ đến gian phòng nhỏ hẹp âm u ẩm ướt các cháu gái đang chen chúc ở chung đó, nhíu nhíu mày, “Phân gia đi.”
Chỉ có phân gia, ông mới có thể lấy hết năng lực để chăm sóc cho con gái.
Hai chữ “Phân gia” vừa ra, cả đại sảnh một mảnh tĩnh mịch.
Nếu nói kiên định không nghĩ phân gia, hẳn là chỉ có hai người già của An gia mà thôi.
Hai vợ chồng anh cả, anh hai đều đã muốn phân gia để có thể tự do nắm giữ tài chính, nhưng lại lo lắng sau phân gia liền không thể tiếp tục chiếm chỗ tốt của An Quốc Bang.
An Lệ Nùng trộm xem An gia hai lão nháy mắt mặt đen xạm lại, còn có những người khác tâm tư khác nhau. Có người vui sướng, có người cân nhắc, có người không tán đồng, có người chờ mong......
An lão thái phục hồi tinh thần lại từ trong đả kích của hai chữ “phân gia”, ngữ khí vội vàng lại bén nhọn, giống như bị người bóp lấy cổ gà, cũng giống dao nhỏ xẹt qua thanh sắt, thanh âm bén nhọn chói tai làm cho lỗ tai đau nhói.
“Thằng Năm, con muốn phân gia?”
“Con thế nhưng muốn phân gia?”
An lão thái nghiến răng nghiến lợi, giống như An Quốc Bang làm phải việc tội ác tày trời nào đó, giận dữ trừng mắt, mắt xếch trợn lên, đôi môi dày đóng mở liên tục, mắng to An Quốc Bang một trận.
Ở nông thôn, các bà các cô mắng chửi người tới tới lui lui đều là nói mấy câu như vậy, đại khái ý tứ chính là bất hiếu, vô tình vô nghĩa.
An Quốc Bang cau mày, thói quen giọng nói của lão thái thái vang lớn mà bén nhọn, nhưng lo lắng này đó bén nhọn chói tai thanh âm sẽ thương đến lỗ tai nhỏ của An Lệ Nùng, cầm lòng không đậu duỗi tay che lại lỗ tai của cô.
“Mẹ, nhỏ giọng chút, mẹ làm Quả vải nhỏ sợ bây giờ.”
An Lệ Nùng trong tich tắc từ ‘vẻ mặt hóng hớt drama’ biến thành ‘vẻ nhu nhược đáng thương sợ sệt’.
An Quốc Bang bất đắc dĩ sờ sờ đầu nhỏ của con gái, tốc độ biến sắc mặt ...... Cũng không biết ăn bao nhiêu đau khổ mới có thể luyện ra được bản lĩnh như vậy.
Vì tránh cho An lão thái đem tức giận trút lên trên người An Lệ Nùng, An Quốc Bang nhờ cháu trai cháu gái dẫn cô đi ra ngoài chơi. An Quốc Bang lo lắng Quả vải nhỏ trời xa đất lạ sẽ sợ hãi, nhờ cháu trai cháu gái chiếu cố để ý nhiều hơn.
Bởi vì tò mò với việc phân gia, nên mọi người cũng không có đi xa, liền đứng ở bên ngoài cửa nhà.
An Lệ Nùng an tĩnh như gà, khóe mắt liếc về hướng đám anh chị em họ đang đứng dưới gốc cây vải, xem dáng đứng liền hai nhà bác cả và bác hai đều không ưa gì nhau.
Ba cô con gái nhà bác cả tương đối nội hướng, cúi đầu, hai ngón tay xoắn vào nhau, không biết suy nghĩ cái gì. An Lệ Nùng nhìn đỉnh đầu tóc thưa thớt của mấy người.
Cũng không biết có phải do dinh dưỡng bất lương hay không, tóc của mấy chị em gái nhà họ An đều rất thưa thớt, lác đác, khô vàng vô cùng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook