“Đúng vậy.” An Lệ Nùng nghiêm trang nói hươu nói vượn, “Mẹ cháu bảo, quê nhà của ba ba trồng rất nhiều vải thiều, phòng trước phòng sau đều là cây vải thiều, mà lúc sinh cháu vừa lúc là mùa thu hoạch vải, cho nên, đặt tên cháu là An Lệ Nùng, tên cúng cơm là Quả vải nhỏ.”
“Cháu làm sao chứng minh được cháu là con gái của Lão Ngũ?”
An Lệ Nùng nghi hoặc, muốn chứng minh như thế nào?
Hiện tại hẳn là còn chưa có DNA đi?
Chẳng lẽ muốn lấy máu nhận thân?
Hiện tại không phải ‘phá bốn cũ’ sao?
An Lệ Nùng chớp chớp mắt, đúng lý hợp tình, “Vì sao phải chứng minh? Mẹ cháu nói, Ba Ba chỉ cần nhìn thấy cháu, liền biết cháu là con của ông ấy. Tam gia gia còn nói cháu lớn lên giống ba cháu đó.”
An Quốc Bang vẻ mặt hãnh diện, “Đúng vậy. Quả Vải Nhỏ lớn lên giống ba, giống nhau như đúc, cùng một khuôn mẫu khắc ra.”
An gia mọi người???
An tam gia già cả mắt mờ, mày/chú/ con cũng mắt mù?
An lão vẻ mặt táo bón, rất muốn hỏi một chút con trai ‘mắt mày đâu? vứt đâu rồi?’ làm sao có thể nói ra được lời trái lương tâm như vậy?”
Nhưng nghĩ đến mấy năm nay con trai út cô đơn chiếc bóng, đơn côi, An lão lại bỗng dưng có chút xót xa. Mấy năm nay con trai út cũng chẳng dễ dàng, ông đều nhìn ở trong mắt.
An lão mềm lòng.
Thôi, vậy cứ nuôi đi vậy.
Tuy rằng thêm một người ăn cơm, nhưng An Lệ Nùng cũng mười tuổi có thể làm việc.
“Ông già, ông......” An lão thái không nghĩ tới ông già nhà mình nhanh như vậy liền thỏa hiệp. Trong nhà người nhiều, cũng không phải là chuyện thêm một đôi đũa đơn giản như vậy.
Sắc mặt của những người khác trong nhà cũngkhông tốt lắm. Nếu không phải có xung đột trực tiếp tới ích lợi, bọn họ cũng hy vọng An Quốc Bang có thể có cô con gái, có chỗ dựa vào. Nhưng tình huống trong nhà ...... nơi nơi đều là khó khăn.
So với việc ở lại, bọn họ càng hy vọng An Lệ Nùng trở về Kinh Thị, sau đó thường thường gửi một ít thứ tốt lại đây cho An Quốc Bang, bọn họ có thể nhân tiện hưởng ké một chút.
Nhưng nhìn cách ăn mặc giống tên ăn mày của An Lệ Nùng bọn họ lại cảm thấy không có khả năng.
Suy bụng ta ra bụng người, nếu ở Kinh Thị sống tốt, làm sao có thể sẽ ngàn dặm xa xôi chạy tới nhận người cha chưa bao giờ gặp mặt?
Sự ghét bỏ, lạnh nhạt cùng không chào đón của mọi người đổ dồn về phía An Lệ Nùng.
Thức ăn không đủ, phòng ở không đủ, tiền không nhiều.....
Ngươi một câu ta một câu, tất cả đều là gian nan.
Tóm lại, bọn họ đều mong An Quốc Bang có thể có con gái, nhưng khó khăn trong nhà cũng là thật, mong An Quốc Bang có thể thông cảm.
Ác ý của những người khác?
An Lệ Nùng coi như không cảm nhận được, yên tĩnh ngồi bên cạnh An Quốc Bang.
Cho dù là tiểu tiên nữ cũng không có khả năng người gặp người thích, Người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, đó là muốn hóa bướm bay đi.
Hơn nữa, chỉ cần người cha An Quốc Bang này kiên trì, ý kiến của những người khác đều không quan trọng.
“Mẹ, Quả Vải Nhỏ là con gái con, con chẳng lẽ liền con gái ruột của mình đều nuôi không nổi?”
Ông là thành thật nhưng không phải ngốc.
Mọi người đều muốn ông thông cảm, như thế nào không có ai tới thông cảm cho ông?
“Mẹ, con gái con, co nuôi.”
An Quốc Bang nhìn về phía các cháu trai cháu gái, ý tứ thực rõ ràng, công điểm cùng tiền do ông kiếm được có thể nuôi cháu trai cháu gái, chẳng lẽ còn không thể nuôi con gái mình?
Mấy năm nay, công điểm cùng tiền do ông kiếm được hết thảy đều giao cho trong nhà tới an bài, ông một người ăn mặc tùy ý, tiêu phí hữu hạn, đại bộ phận còn không phải tiêu phí ở trên người các cháu trai cháu gái?
Không phải không biết.
Chỉ là ông một người thế nào đều được, không cần phải so đo quá nhiều.
Nhưng hiện tại, ông cũng là người đã có con cái cần nuôi, nhìn dáng vẻ gầy gò, yếu đuối của con bé, liền biết cuộc sống phía trước của con cũng không dễ dàng.
Tuy rằng An Lệ Nùng tùy thời biểu hiện ra sự tự tin tùy ý, nhưng An Quốc Bang vẫn là nhìn ra được sự thấp thỏm và thời khắc cố ý muốn lấy lòng người khác của cô bé. Một người sống và lớn lên trong sự hạnh phúc sẽ không thời thời khắc khắc đều nghĩ muốn lấy lòng người khác.
An Quốc Bang đưa tay lên vuốt tóc An Lệ Nùng, từ nay về sau sẽ có ba ba cưng chiều, ngày nào cũng được uống nước đường đỏ và ăn canh trứng.
“Cháu làm sao chứng minh được cháu là con gái của Lão Ngũ?”
An Lệ Nùng nghi hoặc, muốn chứng minh như thế nào?
Hiện tại hẳn là còn chưa có DNA đi?
Chẳng lẽ muốn lấy máu nhận thân?
Hiện tại không phải ‘phá bốn cũ’ sao?
An Lệ Nùng chớp chớp mắt, đúng lý hợp tình, “Vì sao phải chứng minh? Mẹ cháu nói, Ba Ba chỉ cần nhìn thấy cháu, liền biết cháu là con của ông ấy. Tam gia gia còn nói cháu lớn lên giống ba cháu đó.”
An Quốc Bang vẻ mặt hãnh diện, “Đúng vậy. Quả Vải Nhỏ lớn lên giống ba, giống nhau như đúc, cùng một khuôn mẫu khắc ra.”
An gia mọi người???
An tam gia già cả mắt mờ, mày/chú/ con cũng mắt mù?
An lão vẻ mặt táo bón, rất muốn hỏi một chút con trai ‘mắt mày đâu? vứt đâu rồi?’ làm sao có thể nói ra được lời trái lương tâm như vậy?”
Nhưng nghĩ đến mấy năm nay con trai út cô đơn chiếc bóng, đơn côi, An lão lại bỗng dưng có chút xót xa. Mấy năm nay con trai út cũng chẳng dễ dàng, ông đều nhìn ở trong mắt.
An lão mềm lòng.
Thôi, vậy cứ nuôi đi vậy.
Tuy rằng thêm một người ăn cơm, nhưng An Lệ Nùng cũng mười tuổi có thể làm việc.
“Ông già, ông......” An lão thái không nghĩ tới ông già nhà mình nhanh như vậy liền thỏa hiệp. Trong nhà người nhiều, cũng không phải là chuyện thêm một đôi đũa đơn giản như vậy.
Sắc mặt của những người khác trong nhà cũngkhông tốt lắm. Nếu không phải có xung đột trực tiếp tới ích lợi, bọn họ cũng hy vọng An Quốc Bang có thể có cô con gái, có chỗ dựa vào. Nhưng tình huống trong nhà ...... nơi nơi đều là khó khăn.
So với việc ở lại, bọn họ càng hy vọng An Lệ Nùng trở về Kinh Thị, sau đó thường thường gửi một ít thứ tốt lại đây cho An Quốc Bang, bọn họ có thể nhân tiện hưởng ké một chút.
Nhưng nhìn cách ăn mặc giống tên ăn mày của An Lệ Nùng bọn họ lại cảm thấy không có khả năng.
Suy bụng ta ra bụng người, nếu ở Kinh Thị sống tốt, làm sao có thể sẽ ngàn dặm xa xôi chạy tới nhận người cha chưa bao giờ gặp mặt?
Sự ghét bỏ, lạnh nhạt cùng không chào đón của mọi người đổ dồn về phía An Lệ Nùng.
Thức ăn không đủ, phòng ở không đủ, tiền không nhiều.....
Ngươi một câu ta một câu, tất cả đều là gian nan.
Tóm lại, bọn họ đều mong An Quốc Bang có thể có con gái, nhưng khó khăn trong nhà cũng là thật, mong An Quốc Bang có thể thông cảm.
Ác ý của những người khác?
An Lệ Nùng coi như không cảm nhận được, yên tĩnh ngồi bên cạnh An Quốc Bang.
Cho dù là tiểu tiên nữ cũng không có khả năng người gặp người thích, Người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, đó là muốn hóa bướm bay đi.
Hơn nữa, chỉ cần người cha An Quốc Bang này kiên trì, ý kiến của những người khác đều không quan trọng.
“Mẹ, Quả Vải Nhỏ là con gái con, con chẳng lẽ liền con gái ruột của mình đều nuôi không nổi?”
Ông là thành thật nhưng không phải ngốc.
Mọi người đều muốn ông thông cảm, như thế nào không có ai tới thông cảm cho ông?
“Mẹ, con gái con, co nuôi.”
An Quốc Bang nhìn về phía các cháu trai cháu gái, ý tứ thực rõ ràng, công điểm cùng tiền do ông kiếm được có thể nuôi cháu trai cháu gái, chẳng lẽ còn không thể nuôi con gái mình?
Mấy năm nay, công điểm cùng tiền do ông kiếm được hết thảy đều giao cho trong nhà tới an bài, ông một người ăn mặc tùy ý, tiêu phí hữu hạn, đại bộ phận còn không phải tiêu phí ở trên người các cháu trai cháu gái?
Không phải không biết.
Chỉ là ông một người thế nào đều được, không cần phải so đo quá nhiều.
Nhưng hiện tại, ông cũng là người đã có con cái cần nuôi, nhìn dáng vẻ gầy gò, yếu đuối của con bé, liền biết cuộc sống phía trước của con cũng không dễ dàng.
Tuy rằng An Lệ Nùng tùy thời biểu hiện ra sự tự tin tùy ý, nhưng An Quốc Bang vẫn là nhìn ra được sự thấp thỏm và thời khắc cố ý muốn lấy lòng người khác của cô bé. Một người sống và lớn lên trong sự hạnh phúc sẽ không thời thời khắc khắc đều nghĩ muốn lấy lòng người khác.
An Quốc Bang đưa tay lên vuốt tóc An Lệ Nùng, từ nay về sau sẽ có ba ba cưng chiều, ngày nào cũng được uống nước đường đỏ và ăn canh trứng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook