Trung tuần tháng 6, năm 1970

Trên cao mặt trời chói chang.

Ánh mặt trời gay gắt nắng bỏng cháy da, chẳng mấy chốc mồ hôi mồ kê nhễ nhại khắp toàn thân. Nếu như có rắc lên một lớp bột ớt và thì là cũng có thể xì xèo, hương thơm lan tỏa bốn phía.

An Lệ Nùng bước từng bước chân trên con đường núi nhỏ hẹp không nhìn thấy điểm cuối nắm trên vai chiếc tay nải màu xám cũ kỹ, tiếng thở dốc hồng hộc có thể xua đuổi một vài động vật nhỏ ven đường.

Vô số tiếng kêu ríu rít kêu không ngừng vọng lại từ trong rừng cây, khiến cho con người ta phiền chán bực bội.

An lệ nùng phồng má, “Nắng quá đi”. Không muốn đi nữa.

Nhìn về phía con đường núi nỏ chạy dài vô tận trước mắt, chín khúc mười tám cong, An Lệ Nùng cảm thấy bản thân chính là chú cá nhỏ tẩm muối hạt chờ đợi bị phơi khô.

“Sắp tới rồi, sắp tới rồi.” An Lệ Nùng an ủi bản thân, tự cổ vũ động viên, đút tâm linh canh gà cho bản thân.

Có đôi khi tâm linh canh gà vẫn rất là có tác dụng, nghe từng tiếng “lộc cộc lộc cộc” của tâm linh canh gà vẫn có thể một tiếng trống làm hăng hái tinh thần.

An Lệ Nùng chạy bước nhỏ từng bức từng bước: “Ai yo, cố lên. Ai yo, cố lên.”

“Một hai, cố lên. Một hai, cố lên.”

Một phút sau, hai chân nặng trĩu, hai vai buông lỏng, giống như một con thỏ cụp tại uể oải ỉu xìu.

Hộc hộc, Hộc hộc.

Thanh máu cạn kiệt.

Nháy mắt giống như quả bóng bị xì hơi, tưởng tượng giống như con bạch tuộc mềm oặt như bông quỳ rạp trên mặt đất.

Mệt mỏi quá.

Cảm giác hơi thở thở ra đều rất nóng bỏng. Nhưng dù cho nóng bức, mệt mỏi cũng phải tiếp tục.

Chạy một phút, đi thong thả ba phút, cứ tuần hoàn như thế. Một tiếng trống thêm dũng khí, hai tiếng trống tinh thần suy sút, ba tiếng trống dũng khí khô kiệt, sau đó rốt cuộc chạy không nổi, chỉ có thể đi một phút nghỉ ngơi ba phút.



An Lệ Nùng tự tìm cớ cho mình, “Bỏ công sức ra mài dao để chẻ củi nhanh hơn. Nghỉ ngơi là để có sức đi được xa hơn.”

Nhìn con đường nhỏ quanh co khúc khuỷu, An Lệ Nùng bẹp miệng thở dài một hơi, “Thật là xa quá đi, bao giờ mới có thể đi tới điểm cuối?”

An Lệ Nùng đôi tay chống eo, hơi cong lưng, như con ốc sên bò lê từng bước từng bước nặng nề tiến về phía trước.

Thật muốn có 8 cái chân, như vậy mệt hai chân có thể đổi hai chân khác.

Một bước hai bước ba bước, An Lệ Nùng đặt mông ngôi lên bụi cỏ ven đường.

An Lệ Nùng chống tay lên má, nhìn dãy núi trập trùng phía xa, sau đó nhìn về phía bụi cỏ và hoa dại bên đường: “Haizzz. Vừa đói vừa khát.”

Lấy chân đạp cỏ, lục lọi bên trong tay nải nhỏ, không ăn không uống.

“Cỏ, có lẽ cũng có thể ăn được nhỉ?”

Cổ họng khô khan, dinh dính, An Lệ Nùng gian nan nuốt nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm bụi cỏ xanh bên cạnh, hai mắt đỏ bừng.

Hạ quyết tâm, An Lệ Nùng túm kéo lấy một cây cỏ xanh, lau qua lau lại sạch sẽ, nhắm mắt nhét vào trong miệng, nhai nhẹ, nó có mùi vị hơi giống mùi lá cây lúa mạch.

Trước kia vì giảm béo, cô cũng từng uống nước lá đắng lúa mạch.

Chính là mùi vị này.

“Hừ, Hừ.”

Đói đến mức ngay cả cỏ cũng gặm.

An Lệ Nùng mềm như bông ngả ra nằm trên mặt cỏ, moi đôi giày vải sắp rách ra, một chút một chút, sau đó ngẩn người nhìn ngón chân cái lộ ra bên ngoài.

Haizzz.

An Lệ Nùng gối đầu lên hai tay, nhìn lên bầu trời vạn dặm không mây.

Haizzz Mệt mỏi.

Khát.



Đói bụng.

Từ thị trấn đi đến đây, cô đi bộ dưới cái nắng như thiêu như đốt hơn ba tiếng đồng hồ.

Hu Hu.

Rõ ràng khi hỏi đường, đối phương nói chỉ cần đi 3 tiếng đồng hồ là có thể tới thôn Thạch Hà, hơn nữa hết lần này đến lần khác nhấn mạnh rằng ‘rất gần’, ‘rất nhanh’. Nhưng bây giờ đã hơn 3 tiếng đồng hồ trôi qua, đừng nói thôn Thạch Hà, ngay cả một bóng người cũng không nhìn thấy.

Bóng cây ngược lại có rất nhiều.

An Lệ Nùng rất có tinh thần AQ ( bạn có thể tìm hiểu AQ chính truyện để biết thêm chi tiết nhé) hít sâu 3 hơi liên tục, tự mình an ủi, “Phong cảnh tốt, chất lượng không khí tốt.” Nếu có thể mời ba hoặc năm người bạn tốt mang theo đồ uống và bánh ngọt cùng nhau đi dã ngoại ... ......

Tưởng cái rắm ấy...

Chỗ này chính là thập niên 70, thiếu ăn thiếu mặc.

Thập niên 70 đó.

Nhìn bộ quần áo khắp nơi đều là mụn vá đang mặc trên người, An Lệ Nùng đành phải đối mặt với hiện thực, cô đã không còn là tiểu tiên tử ngày nào cũng muốn ăn ngon mặc đẹp kêu ca giảm cân nữa rồi.

Hiện tại, cô là con sâu nhỏ đáng thương bị mẹ ruột đuổi ra khỏi nhà lên đường ngàn dặm tìm cha ở thập niên 70.

Có ai bi thôi hơn cô không?

Một giấc ngủ dậy, phát hiện bản thân không chỉ có thêm một người mẹ tham phú phụ bần, mấy mợ mấy cô chanh chua, một người cha kế và chị kế lắm tâm tư ...

An Lệ Nùng như bông hoa dại nhỏ rối tung trong gió, than thở thế gian gian khổ. Nhưng dù có khó khăn đến đâu thì vẫn phải tiếp tục sống, phải không?

Nhưng mà, không kịp đợi An Lệ Nùng chuẩn bị tốt tâm lý một bên ngược tra một bên phấn đấu, đã được mẹ ruột thông báo cho biết, bà ngoại cô qua đời, cậu mợ không muốn tiếp tục nuôi nấng cô, gia đình của cha kế cũng không muốn thu nhận cô......

Nhà ai cũng chẳng dễ dàng, nhà ai cũng đều không muốn nuôi dưỡng thêm một người.

Nếu như An Lệ Nùng mười sáu, mười bảy tuổi, còn có thể tùy tiện tìm một người để gả cho. Nhưng mà, An Lệ Nùng mới chỉ có 10 tuổi, 10 tuổi chẳng làm được việc gì nhưng ăn cơm lại là số 1.

Vậy phải làm sao đây?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương