Lý Thành Năng không nghe anh ta nói tiếp mà phất tay: “Đồng chí Vương Húc Đông, đồng chí Hoàng Quảng Linh, các người vẫn còn nhớ khẩu hiệu mà lúc trước mình hô không, trời đất rộng lớn luyện ra một trái tim đỏ, cắm rễ ở nông thôn chí hướng không dời, học hỏi bần nông và trung nông, kính ngưỡng bần nông và trung nông! Hốt phân cũng là học hỏi bần nông và trung nông! Hai cô cậu làm cho tốt!”Lý Thành Năng phất tay áo rời đi với vẻ không vướng bận, để lại một đôi thanh niên trí thức một người vẻ mặt xanh xao, một người giơ tay lau nước mắt.

Các xã viên và thanh niên trí thức bắt đầu làm việc, trong ruộng của đại đội lại náo nhiệt hẳn lên.

Mấy anh em cậu cả Lý đang tuổi tráng niên nên việc được phân công không nhẹ, đều là tuốt lúa phí sức nhất, mấy người vây quanh thùng lúa đập lúa, một ngày cánh tay như thể bị chặt đứt khỏi người mình, nhưng việc này giành được nhiều công điểm nhất cho nên mấy anh em ngoài trừ cậu tư Lý ra đều bằng lòng làm.

Cày ruộng cày đất ngược lại cậu tư Lý chịu làm, nhưng việc này không tốn thể lực đến vậy, ngược lại người lớn tuổi cày tốt hơn, bởi vậy không có việc của anh ta.


Ông cụ Lý cũng đi làm nhưng làm bao lâu hoàn toàn phụ thuộc vào khi nào ông ta muốn ngủ, có đôi khi cảm giác tới là có thể ngủ hơn nửa ngày.

Về phần đám người chị cả Lý thì gánh mạ, cấy mạ, tuy rằng đã làm quen việc nhà nông nhưng một ngày qua đi eo cũng như sắp gãy.

Trong bốn chị em dâu có việc mà chị tư Lý làm là nhẹ nhàng hơn, cầm xẻng cào rải thóc ở sân phơi thóc, lật rơm rạ, gặt cỏ phấn hương, buổi trưa cắt cỏ cho trâu ăn dê ăn rồi heo ăn, tuy rằng công điểm không nhiều nhưng nhẹ nhàng sạch sẽ hơn ở ruộng.

Tuy rằng đám người chị ba Lý ghen tỵ và ngưỡng mộ nhưng cuộc sống ở nhà mẹ đẻ chị tư Lý cũng được, từ nhỏ được yêu chiều, nhà mẹ đẻ lại chu cấp cho cô ta, đến bà Điêu cũng không dám có ý kiến gì với cô ta quá.

Về phần mấy đứa nhỏ, Lý Đại Bảo và Lý Đại Nha không đi học nên ra ruộng cấy mạ tranh công điểm, đám người Lý Nhị Nha còn đang đi học.

Một gia đình lớn làm việc của mình đâu vào đấy, không ai để ý Lý Thanh Lê ra ruộng từ bao giờ.

Hôm nay việc của cô vô cùng nhẹ nhàng, chỉ đi tuần tra, dạo xung quanh đồng ruộng, thấy bông lúa rơi trên ruộng thì nhặt lên, chủ yếu vẫn là giám sát xem có ai lười biếng, trộm mạ, trộm lúa, trộm phân không…Giống như thường ngày, cậu tư Lý làm được một lúc là tìm lý do lén lười, một lúc muốn đi vào rừng cây đi giải, một lúc thì uống miếng nước, một lúc lại mệt thở dốc, một lúc tâm trạng không tốt cần phải hồi phục, tóm lại là lý do đa dạng, mỗi lần rời đi ít nhất cũng phải hai mươi phút.


Anh em nhà họ Lý biết cậu tư Lý thế nào, khi lừa kéo cối xay mất rất nhiều thời gian ỉa đái, cho dù là tiểu thật hay tiểu giả thì bọn họ làm anh em cũng chỉ có thể giúp anh ta che giấu.

Cậu tư Lý quen đường đi tới dưới bóng râm nằm lên một tảng đá to, nơi này anh ta chọn cực chi li, trên có tàng cây che nắng, nằm trên tảng đá lớn vô cùng mát mẻ, xung quanh là một vòng thảm thực vật không cao cũng không thấp, vừa vặn có thể che chắn anh ta, nhưng tầm nhìn lại mở rộng, lỡ như bị phát hiện cũng có thể kịp thời chạy về, thật sự chính là một nơi tốt để lén làm biếng.

Cậu tư Lý chuẩn bị giống như bình thường, trái nằm năm phút, phải nằm năm phút, nằm thẳng năm phút, cuối cùng nằm sấp năm phút, như vậy cả người đều sảng khoái một lượt, trở về làm việc là vừa vặn.

Cậu tư Lý thở dài một tiếng rồi chợp mắt, sau năm phút lại đổi nằm nghiêng sang phải.

“Anh tư, nằm thoải mái không?” Giọng nữ trong trẻo êm tai vang lên ngay trên đầu cậu tư Lý một cách xuất quỷ nhập thần.


Anh ta sợ giật mình, chớp mắt bò dậy khỏi tảng đá lớn, nhìn thấy là em gái nhà mình “ôi chao” một tiếng ôm ngực.

“Em gái, lần sau đừng đột ngột xuất hiện như vậy, sẽ dọa chết người đấy.

”Lý Thanh Lê cầm một bông lúa trong tay vung chơi, đáp với vẻ bất mãn: “Anh tư, em đã đi làm rồi, sao anh còn chạy tới đây lén lười nữa? Không phải chúng ta đã nói rõ cùng nhau từ từ thay đổi, cùng nhau tiến bộ hay sao?”Cậu tư Lý quan sát cô từ trên xuống dưới, thấy cô đội mũ rơm, trên mặt có mồ hôi nhưng trên cơ bản vẫn tính là sạch sẽ, tuy rằng ống quần xắn lên nhưng không có vết bùn, cũng chỉ có giày là hơi dơ.

“Em thế này mà gọi là làm việc á?”“Anh họ chia việc cho em giám sát người khác làm việc, sao lại không phải làm là làm việc?”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương