Thập Niên 70 Cánh Đồng Nhỏ Trong Không Gian
-
Chương 7: Bảo Bối Trở Về Rồi
Translator: Y Na Thố Thố
Không phải nằm mơ!
Cô thực sự đang ở trong một không gian! Hơn nữa, cái không gian này... có chút quen thuộc!
Tần Nguyệt Trân vắt óc suy nghĩ, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy cái không gian này có chút giống chiếc vòng tay bà ngoại để lại cho mình. Chiếc vòng vốn là nửa xanh lam trắng nửa xanh lục đậm, thoạt nhìn không giống ngọc tốt lắm, nhưng trên thực tế lại là một bảo vật không thể nói nên lời.
Khi cô và Tần Vệ Cương lôi kéo nhau, chiếc vòng vỡ tan, mà cô cũng xuyên đến năm 1971 này, như vậy, chẳng lẽ chiếc vòng đã biến thành không gian, nếu không, tại sao bầu trời lại có màu xanh lam trắng, mặt đất lại có màu xanh lục thẫm như vậy?
Nếu thực sự là chiếc vòng tay bảo bối kia biến thành, vậy cái không gian này còn có chức năng biến ngọc bình thường thành pha lê nữa không?
Trong lòng Tần Nguyệt Trân sinh ra rất nhiều nghi hoặc, nhưng bây giờ cô đang ở nông thôn năm 1971, thân thể này cơm còn chưa đủ ăn, lấy đâu ra ngọc để thử? Ngược lại đất đai màu mỡ thế này, nếu có thể bí mật gieo trồng gì đó trong đây, cô sẽ có thể giải quyết vấn đề cơm ăn áo mặc, đó mới là điều quan trọng nhất.
Ngay khi Tần Nguyệt Trân đang suy nghĩ chuyện này, chợt nghe thấy bên ngoài có người hô hào, âm thanh rất gần, cũng rất ồn ào.
Tần Nguyệt Trân vừa nghĩ trong lòng "Có chuyện gì thế, ai nhao nhao vậy, mình ra xem thử", thì cảm thấy ớn lạnh trong người, trước mắt xuất hiện chiếc giường đơn sơ mình vừa nằm.
A! Không gian... không còn nữa?
Tần Nguyệt Trân hốt hoảng, nghĩ "Không gian, không gian, không gian của tôi", a! Bầu trời trong xanh nhàn nhạt lại hiện ra trước mắt, chóp mũi hít thở thật sảng khoái.
Xem ra không gian có thể xuất hiện bất cứ lúc nào theo suy nghĩ của cô, điều này thực sự tuyệt vời!
Chỉ là, đồ vật có thể mang vào lấy ra sao?
Tần Nguyệt Trân tiện tay ôm một bộ đồ cũ, hơi chuyển động ý nghĩ một chút liền đứng ở trong không gian, chuyển động ý nghĩ lần nữa, cô lại ở trên chiếc giường tạm bợ với bộ quần áo cũ.
Ha ha ha! Bảo bối! Bảo bối bà ngoại cho đã trở về dưới hình thức khác! Vui quá đi!
Tần Nguyệt Trân không nhịn được tươi cười, ra vào không gian thêm vài lần nữa, nhưng tiếng ồn ào bên tai lại càng gia tăng.
"...Nó chỉ là một đứa trẻ, cô so đo với nó làm gì, ngày nào nó chẳng chào hỏi cô? Có ai làm chú như cô không?"
"Có cha mẹ nào giống mấy người không? Thịt này tôi phải cúng tổ tiên, còn để dành ăn Tết nữa, thế mà mấy người lại lén lút lấy về ăn rồi đổ lỗi cho tôi sao? Thịt treo ở trên xà ngang cao như vậy, một đứa bé làm sao với tới, đều là người lớn các người lấy, sao có thể vô liêm sỉ như vậy!"
"Ai vô liêm sỉ? Ai vô liêm sỉ? Loại phụ nữ mồ côi khắc chồng vẫn còn sống tốt đây này, ai vô liêm sỉ? Đủ chưa! Một mình cô ăn hết chỗ thịt đó sao? Sống cùng một sân, sao không chia sẻ cho nhau một chút? Trẻ con ăn giúp mày là quan tâm cô, cô làm ầm lên cái gì? Cô không thấy người trong thôn đều tránh né cô sao? Cái loại phụ nữ khắc chồng nhà cô!"
"Chị… chị… mấy người ức hiếp tôi! Không sợ thiên lôi giáng xuống sao!"
"Ai ức hiếp cô? Trẻ con còn thỉnh thoảng cắt cỏ giúp cô cho dê gà ăn đấy, giờ ăn của cô một chút liền thành như vậy! Cái loại lớn đầu không biết xấu hổ!"
Lời nói rất hung hăng, vang lên dưới bức tường bên tay phải Tần Nguyệt Trân.
Tần Nguyệt Trân biết, đây là Tần A Nam và vợ anh họ cãi nhau, nghe có vẻ như nhà anh họ trộm đồ của Tần A Nam, chẳng những không trả mà còn mắng chửi ngược lại.
Thật là quá ức hiếp người khác!
Có điều, nếu có tiếng ồn ào từ bên phía Tần A Nam, tức là các xã viên đã tan ca, theo thường lệ, khi mọi người về đến nhà, nếu không thấy Tần Nguyệt Trân đang nấu cơm, chắc chắn sẽ mắng chửi từ sớm rồi, sao hôm nay lại yên tĩnh như vậy?
Thật kì quái!
Không phải nằm mơ!
Cô thực sự đang ở trong một không gian! Hơn nữa, cái không gian này... có chút quen thuộc!
Tần Nguyệt Trân vắt óc suy nghĩ, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy cái không gian này có chút giống chiếc vòng tay bà ngoại để lại cho mình. Chiếc vòng vốn là nửa xanh lam trắng nửa xanh lục đậm, thoạt nhìn không giống ngọc tốt lắm, nhưng trên thực tế lại là một bảo vật không thể nói nên lời.
Khi cô và Tần Vệ Cương lôi kéo nhau, chiếc vòng vỡ tan, mà cô cũng xuyên đến năm 1971 này, như vậy, chẳng lẽ chiếc vòng đã biến thành không gian, nếu không, tại sao bầu trời lại có màu xanh lam trắng, mặt đất lại có màu xanh lục thẫm như vậy?
Nếu thực sự là chiếc vòng tay bảo bối kia biến thành, vậy cái không gian này còn có chức năng biến ngọc bình thường thành pha lê nữa không?
Trong lòng Tần Nguyệt Trân sinh ra rất nhiều nghi hoặc, nhưng bây giờ cô đang ở nông thôn năm 1971, thân thể này cơm còn chưa đủ ăn, lấy đâu ra ngọc để thử? Ngược lại đất đai màu mỡ thế này, nếu có thể bí mật gieo trồng gì đó trong đây, cô sẽ có thể giải quyết vấn đề cơm ăn áo mặc, đó mới là điều quan trọng nhất.
Ngay khi Tần Nguyệt Trân đang suy nghĩ chuyện này, chợt nghe thấy bên ngoài có người hô hào, âm thanh rất gần, cũng rất ồn ào.
Tần Nguyệt Trân vừa nghĩ trong lòng "Có chuyện gì thế, ai nhao nhao vậy, mình ra xem thử", thì cảm thấy ớn lạnh trong người, trước mắt xuất hiện chiếc giường đơn sơ mình vừa nằm.
A! Không gian... không còn nữa?
Tần Nguyệt Trân hốt hoảng, nghĩ "Không gian, không gian, không gian của tôi", a! Bầu trời trong xanh nhàn nhạt lại hiện ra trước mắt, chóp mũi hít thở thật sảng khoái.
Xem ra không gian có thể xuất hiện bất cứ lúc nào theo suy nghĩ của cô, điều này thực sự tuyệt vời!
Chỉ là, đồ vật có thể mang vào lấy ra sao?
Tần Nguyệt Trân tiện tay ôm một bộ đồ cũ, hơi chuyển động ý nghĩ một chút liền đứng ở trong không gian, chuyển động ý nghĩ lần nữa, cô lại ở trên chiếc giường tạm bợ với bộ quần áo cũ.
Ha ha ha! Bảo bối! Bảo bối bà ngoại cho đã trở về dưới hình thức khác! Vui quá đi!
Tần Nguyệt Trân không nhịn được tươi cười, ra vào không gian thêm vài lần nữa, nhưng tiếng ồn ào bên tai lại càng gia tăng.
"...Nó chỉ là một đứa trẻ, cô so đo với nó làm gì, ngày nào nó chẳng chào hỏi cô? Có ai làm chú như cô không?"
"Có cha mẹ nào giống mấy người không? Thịt này tôi phải cúng tổ tiên, còn để dành ăn Tết nữa, thế mà mấy người lại lén lút lấy về ăn rồi đổ lỗi cho tôi sao? Thịt treo ở trên xà ngang cao như vậy, một đứa bé làm sao với tới, đều là người lớn các người lấy, sao có thể vô liêm sỉ như vậy!"
"Ai vô liêm sỉ? Ai vô liêm sỉ? Loại phụ nữ mồ côi khắc chồng vẫn còn sống tốt đây này, ai vô liêm sỉ? Đủ chưa! Một mình cô ăn hết chỗ thịt đó sao? Sống cùng một sân, sao không chia sẻ cho nhau một chút? Trẻ con ăn giúp mày là quan tâm cô, cô làm ầm lên cái gì? Cô không thấy người trong thôn đều tránh né cô sao? Cái loại phụ nữ khắc chồng nhà cô!"
"Chị… chị… mấy người ức hiếp tôi! Không sợ thiên lôi giáng xuống sao!"
"Ai ức hiếp cô? Trẻ con còn thỉnh thoảng cắt cỏ giúp cô cho dê gà ăn đấy, giờ ăn của cô một chút liền thành như vậy! Cái loại lớn đầu không biết xấu hổ!"
Lời nói rất hung hăng, vang lên dưới bức tường bên tay phải Tần Nguyệt Trân.
Tần Nguyệt Trân biết, đây là Tần A Nam và vợ anh họ cãi nhau, nghe có vẻ như nhà anh họ trộm đồ của Tần A Nam, chẳng những không trả mà còn mắng chửi ngược lại.
Thật là quá ức hiếp người khác!
Có điều, nếu có tiếng ồn ào từ bên phía Tần A Nam, tức là các xã viên đã tan ca, theo thường lệ, khi mọi người về đến nhà, nếu không thấy Tần Nguyệt Trân đang nấu cơm, chắc chắn sẽ mắng chửi từ sớm rồi, sao hôm nay lại yên tĩnh như vậy?
Thật kì quái!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook