Thập Niên 70 Cánh Đồng Nhỏ Trong Không Gian
-
Chương 1: Bảo Bối
Translator: Y Na Thố Thố
Tần Ngưng có một thứ bảo bối.
Bảo bối này là bà ngoại để lại cho cô.
Cha mẹ Tần Ngưng ly hôn khi cô mới sáu tuổi, nguyên nhân chủ yếu là do bà cụ Tần ghét bỏ mẹ Tần Ngưng sinh ra một đứa con gái như cô.
Đương nhiên Tần Ngưng được vứt cho mẹ nuôi, thế là mẹ cô đã đưa cô về nhà ngoại.
Lúc đầu, cha của Tần Ngưng, Tần Vệ Cương thỉnh thoảng còn tới thăm cô, nhưng một năm sau, Tần Vệ Cương lại kết hôn sinh con trai nên không đến thăm Tần Ngưng nữa, sau đó mẹ Tần Ngưng bị bệnh qua đời, lúc đó cô mới chín tuổi đã trở thành một đứa trẻ mồ côi, Tần Vệ Cương không xuất hiện thêm lần nào nữa.
Tần Ngưng và bà ngoại sống nương tựa vào nhau, bà ngoại là người cung cấp cho cô học hết trung học và đại học.
Tần Ngưng rất thương bà ngoại, không muốn đi học, muốn phụ giúp gia đình từ sớm, nhưng vẫn luôn bị bà cụ ngăn cản: "Tiểu Ngưng, cháu cứ học tập chăm chỉ, bà có thể giải quyết chuyện tiền bạc, cháu không cần phải lo lắng."
Bà ngoại cố chấp lại kiệm lời, Tần Ngưng cũng chỉ là một người thân, không dám cãi lại, chỉ muốn mau chóng tốt nghiệp đại học rồi đi làm báo đáp.
Nhưng ai ngờ, đợi đến khi Tần Ngưng vừa mới tốt nghiệp đại học, bà cụ lại lập tức mắc bệnh nặng, chẳng bao lâu sau thì qua đời.
Trước khi lâm chung, bà ngoại cố gắng tháo chiếc vòng tay bằng ngọc vẫn luôn đeo ra, nắm lấy tay Tần Ngưng, đeo vào cánh tay cô, còn nhỏ giọng lầm bầm cái gì đó với vòng tay.
Bà cụ run rẩy bờ môi, sắc mặt tái nhợt, nói những lời không ai nghe rõ, dáng vẻ này khiến Tần Ngưng có chút sợ hãi.
Cô nắm lấy tay bà ngoại nói: "Bà ngoại, bà làm gì vậy? Bà đưa chiếc vòng cho cháu làm gì? Bà dưỡng bệnh cho tốt, khi bà khỏi bệnh cháu sẽ đưa bà đi du lịch nước ngoài nha!"
Bà cụ lắc đầu, khó khăn giải thích với Tần Ngưng: "Tiểu Ngưng, nếu có một ngày cháu gặp trở ngại về vấn đề tiền bạc, cháu hãy đâm ngón tay của mình, nhỏ một giọt máu lên chiếc vòng, sau đó đặt một vật làm bằng ngọc cạnh chiếc vòng này, trong vòng ba đến năm ngày, cháu sẽ nhận được thứ đồ tốt."
"Nhớ kỹ, nhớ kỹ, không được để quá năm ngày! Cháu chỉ có thể nhỏ một lần mỗi tháng, cũng tuyệt đối không được để bất kỳ ai biết chuyện này! Cháu là một đứa nhỏ lương thiện, bà ngoại để cháu ở lại một mình trên đời này, thật sự không thể yên lòng, nhưng bà ngoại không còn thời gian nữa, cháu phải tự chăm sóc bản thân thật tốt!"
Chẳng mấy chốc, bà cụ đã nhắm mắt xuôi tay.
Tần Ngưng ngẩn ra, vì quá đau lòng mà suýt nữa thì quên mất chuyện này.
Mãi cho đến khi bà ngoại qua đời hai năm, Tần Ngưng học lái xe không cẩn thận đụng phải người ta, phải bồi thường một số tiền lớn, mới nhớ tới lời bà cụ nói lúc lâm chung.
Cô thử làm theo lời bà cụ, đặt một chiếc mặt dây chuyền ngọc bội tình cờ mua được khi đi du lịch lên chiếc vòng tay dính máu của mình, sau đó để nó ở đó một ngày thì thấy mặt dây chuyền ngọc bội bắt đầu trở nên trong suốt, ngày thứ ba viên ngọc vốn dĩ xanh đục kia đã biến thành một viên ngọc màu xanh lớn, đến ngày thứ năm, mặt dây chuyền đã biến thành một bông hoa lớn màu xanh lục!
Tần Ngưng kinh ngạc đến không biết làm sao, cô lại không hiểu biết về ngọc bội, nhưng lúc ấy nhìn mặt dây chuyền kia, cũng cảm thấy nó đã trở nên vô cùng đặc biệt.
Cô mang mặt dây chuyền đi bán.
Mặt dây chuyền bình thường kia cô mua với giá một ngàn năm trăm tệ, bán được tám mươi ngàn tệ. Người mua còn liên tục khen ngợi, nói sau này nếu có khối ngọc tốt như vậy thì cứ bán cho anh ta.
Kể từ đó, Tần Ngưng không còn lo lắng về cơm ăn áo mặc.
Dựa vào chiếc vòng ngọc bảo bối này, Tần Ngưng đã mua được một chiếc xe hơi và một ngôi nhà chỉ trong vòng hai năm, thậm chí còn mua một cư xá tương đối cao cấp và yên tĩnh, sống một cuộc sống thoải mái nhẹ nhàng. Nhưng mà dần dần cô đã quên gần hết những gì bà ngoại dặn, hoặc là nói do cô tò mò, rốt cuộc để những viên ngọc thạch quá năm ngày thì sẽ như thế nào?
Cô thử.
Cô mua một chiếc vòng ngọc bình thường, đặt chung với chiếc vòng ngọc bảo bối dính máu của mình, mười ngày sau, chiếc vòng ngọc bình thường kia đã biến thành một chiếc vòng ngọc trong suốt sáng bóng như nước!
Tần Ngưng sợ ngây người.
Tần Ngưng có một thứ bảo bối.
Bảo bối này là bà ngoại để lại cho cô.
Cha mẹ Tần Ngưng ly hôn khi cô mới sáu tuổi, nguyên nhân chủ yếu là do bà cụ Tần ghét bỏ mẹ Tần Ngưng sinh ra một đứa con gái như cô.
Đương nhiên Tần Ngưng được vứt cho mẹ nuôi, thế là mẹ cô đã đưa cô về nhà ngoại.
Lúc đầu, cha của Tần Ngưng, Tần Vệ Cương thỉnh thoảng còn tới thăm cô, nhưng một năm sau, Tần Vệ Cương lại kết hôn sinh con trai nên không đến thăm Tần Ngưng nữa, sau đó mẹ Tần Ngưng bị bệnh qua đời, lúc đó cô mới chín tuổi đã trở thành một đứa trẻ mồ côi, Tần Vệ Cương không xuất hiện thêm lần nào nữa.
Tần Ngưng và bà ngoại sống nương tựa vào nhau, bà ngoại là người cung cấp cho cô học hết trung học và đại học.
Tần Ngưng rất thương bà ngoại, không muốn đi học, muốn phụ giúp gia đình từ sớm, nhưng vẫn luôn bị bà cụ ngăn cản: "Tiểu Ngưng, cháu cứ học tập chăm chỉ, bà có thể giải quyết chuyện tiền bạc, cháu không cần phải lo lắng."
Bà ngoại cố chấp lại kiệm lời, Tần Ngưng cũng chỉ là một người thân, không dám cãi lại, chỉ muốn mau chóng tốt nghiệp đại học rồi đi làm báo đáp.
Nhưng ai ngờ, đợi đến khi Tần Ngưng vừa mới tốt nghiệp đại học, bà cụ lại lập tức mắc bệnh nặng, chẳng bao lâu sau thì qua đời.
Trước khi lâm chung, bà ngoại cố gắng tháo chiếc vòng tay bằng ngọc vẫn luôn đeo ra, nắm lấy tay Tần Ngưng, đeo vào cánh tay cô, còn nhỏ giọng lầm bầm cái gì đó với vòng tay.
Bà cụ run rẩy bờ môi, sắc mặt tái nhợt, nói những lời không ai nghe rõ, dáng vẻ này khiến Tần Ngưng có chút sợ hãi.
Cô nắm lấy tay bà ngoại nói: "Bà ngoại, bà làm gì vậy? Bà đưa chiếc vòng cho cháu làm gì? Bà dưỡng bệnh cho tốt, khi bà khỏi bệnh cháu sẽ đưa bà đi du lịch nước ngoài nha!"
Bà cụ lắc đầu, khó khăn giải thích với Tần Ngưng: "Tiểu Ngưng, nếu có một ngày cháu gặp trở ngại về vấn đề tiền bạc, cháu hãy đâm ngón tay của mình, nhỏ một giọt máu lên chiếc vòng, sau đó đặt một vật làm bằng ngọc cạnh chiếc vòng này, trong vòng ba đến năm ngày, cháu sẽ nhận được thứ đồ tốt."
"Nhớ kỹ, nhớ kỹ, không được để quá năm ngày! Cháu chỉ có thể nhỏ một lần mỗi tháng, cũng tuyệt đối không được để bất kỳ ai biết chuyện này! Cháu là một đứa nhỏ lương thiện, bà ngoại để cháu ở lại một mình trên đời này, thật sự không thể yên lòng, nhưng bà ngoại không còn thời gian nữa, cháu phải tự chăm sóc bản thân thật tốt!"
Chẳng mấy chốc, bà cụ đã nhắm mắt xuôi tay.
Tần Ngưng ngẩn ra, vì quá đau lòng mà suýt nữa thì quên mất chuyện này.
Mãi cho đến khi bà ngoại qua đời hai năm, Tần Ngưng học lái xe không cẩn thận đụng phải người ta, phải bồi thường một số tiền lớn, mới nhớ tới lời bà cụ nói lúc lâm chung.
Cô thử làm theo lời bà cụ, đặt một chiếc mặt dây chuyền ngọc bội tình cờ mua được khi đi du lịch lên chiếc vòng tay dính máu của mình, sau đó để nó ở đó một ngày thì thấy mặt dây chuyền ngọc bội bắt đầu trở nên trong suốt, ngày thứ ba viên ngọc vốn dĩ xanh đục kia đã biến thành một viên ngọc màu xanh lớn, đến ngày thứ năm, mặt dây chuyền đã biến thành một bông hoa lớn màu xanh lục!
Tần Ngưng kinh ngạc đến không biết làm sao, cô lại không hiểu biết về ngọc bội, nhưng lúc ấy nhìn mặt dây chuyền kia, cũng cảm thấy nó đã trở nên vô cùng đặc biệt.
Cô mang mặt dây chuyền đi bán.
Mặt dây chuyền bình thường kia cô mua với giá một ngàn năm trăm tệ, bán được tám mươi ngàn tệ. Người mua còn liên tục khen ngợi, nói sau này nếu có khối ngọc tốt như vậy thì cứ bán cho anh ta.
Kể từ đó, Tần Ngưng không còn lo lắng về cơm ăn áo mặc.
Dựa vào chiếc vòng ngọc bảo bối này, Tần Ngưng đã mua được một chiếc xe hơi và một ngôi nhà chỉ trong vòng hai năm, thậm chí còn mua một cư xá tương đối cao cấp và yên tĩnh, sống một cuộc sống thoải mái nhẹ nhàng. Nhưng mà dần dần cô đã quên gần hết những gì bà ngoại dặn, hoặc là nói do cô tò mò, rốt cuộc để những viên ngọc thạch quá năm ngày thì sẽ như thế nào?
Cô thử.
Cô mua một chiếc vòng ngọc bình thường, đặt chung với chiếc vòng ngọc bảo bối dính máu của mình, mười ngày sau, chiếc vòng ngọc bình thường kia đã biến thành một chiếc vòng ngọc trong suốt sáng bóng như nước!
Tần Ngưng sợ ngây người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook