[Thập Niên 70] Cẩm Lý Phú Quý Mệnh
-
Chương 47: Cuồng Em Gái (1)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vốn dĩ nhà cậu nhóc đã không có tiền, tiền ba Tô kiếm được đều đưa hết cho bà nội Tô, cơ hội làm việc vặt thì ít, luôn phải cắm mặt vào trong đất, điểm công kiếm được là của đại gia đình, bây giờ chưa tách hộ, số điểm công ấy bị ông nội Tô và bà nội Tô nắm chặt trong tay.
Thực ra Kiến Quốc vô cùng hâm mộ, cũng muốn kiếm mấy viên bi để chơi, đáng tiếc cậu nhóc không có bi, cho dù chơi chung với người khác có thể thắng được bi, thì số bi ấy cũng không thể nào là của cậu nhóc được.
Tuy vậy, cậu nhóc vẫn đến nhà Hầu tử, chơi mấy ván bi, được cầm tạm trên tay để giải thèm cũng tốt hơn là không có.
Lúc này, cậu nhóc có chút gấp không chờ nổi muốn qua đó, xem xem viên bi Hầu tử mới mua có hình dạng thế nào.
Nhưng lại bị Tô Kiến Hoành giữ chặt lại: “Vừa rồi em ấp a ấp úng, rốt cuộc muốn nói cái gì?” Tô Kiến Quốc càng không muốn nói, cậu ta lại càng muốn biết, cứ cảm thấy nếu như cậu nhóc không chịu nói ra, bản thân cậu ta sẽ bị mất đi cái gì đó.
Tô Kiến Quốc lắc đầu: “Anh Kiến Hoành, chúng ta là anh em, về sau sẽ là tri kỷ tâm giao, em không muốn anh chỉ vì chút chuyện linh tinh ấy mà phiền não. Đừng nghĩ nữa, bà nội đối xử với anh tốt nhất, không ai có thể cướp đi sự cưng chiều của anh.”
Lời này, càng khiến cho Tô Kiến Hoành cảm thấy không thoải mái, chẳng lẽ Kiến Quốc biết cái gì?
Thế này thì không thể được, cậu ta là cháu trai đích tôn, con trai cả, điều hiển nhiên là cái gì cũng phải ưu tiên cho cậu ta trước, từ trước tới nay bà nội yêu thương cậu ta nhất, sao có thể để cho người khác cướp đi sự cưng chiều của cậu ta được? Ngay cả đám cháu trai Kiến Quốc, cũng đều phải đứng sang một bên.
“Nếu em không nói, vậy không phải là em của anh nữa.” Tô Kiến Hoành đưa mắt nhìn cậu nhóc: “Không lẽ em muốn cướp đi thứ gì của anh sao?”
Trong lòng Tô Kiến Quốc xùy một tiếng, gương mặt lại rất khó xử: “Anh Kiến Hoành a, anh là con trai trưởng trong nhà, được bà nội cưng chiều nhất, em sẽ không tranh với anh, cũng tranh không nổi, nhưng mà… Em thật sự không nhìn nổi.”
Tô Kiến Hoành trừng mắt nhìn qua, có thể ít nói lời vô nghĩa được không?
Tô Kiến Quốc nói: “Chuyện hôm trước anh ăn trộm trứng gà, trước đây đã từng có chuyện như vậy xảy ra chưa?”
Tô Kiến Hoành nhíu mày, Tô Kiến Quốc lại nói: “Bà nội thương chúng ta nhất, anh em ta là cháu trai, tương lai sẽ kế thừa hương khói, nhưng bà nội lại nhẫn tâm với cô cả như vậy…” Lời này không cần nói quá cặn kẽ, mớm qua rồi thôi, có rất nhiều chuyện có thể từ đây mà suy nghĩ cẩn thận.
Tô Kiến Hoành không ngu, tuy rằng có đôi khi cậu ta làm việc theo cảm tính, rất bá đạo, cũng có chút lỗ mãng, nhưng không có nghĩa cậu ta thật sự ngu ngốc, tùy ý để cho người khác châm ngòi.
Tô Kiến Quốc cũng biết đạo lý này, cho nên cậu nhóc thở dài, chỉ nói nửa câu, nửa câu sau để Kiến Hoành tự mình suy diễn. Chuyện để cậu ta tự mình suy diễn, cùng với chuyện cậu nhóc nói thẳng cho cậu ta nghe, ấy là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Quả nhiên, đúng như cậu nhóc nghĩ.
Tô Kiến Hoành cau chặt mày, cân nhắc trong lòng. Cậu ta là người có lòng chiếm hữu cao, ngay cả đám cháu trai Kiến Quốc cũng không thể cướp đoạt được sự cưng chiều của bà nội Tô dành cho cậu ta, tính ra thì sự bá đạo này không khác mấy so với bà nội Tô. Hiện giờ nghe được lời nói lập lờ nước đôi của Kiến Quốc, trong lòng cậu ta không cân nhắc mới là lạ.
Vốn dĩ nhà cậu nhóc đã không có tiền, tiền ba Tô kiếm được đều đưa hết cho bà nội Tô, cơ hội làm việc vặt thì ít, luôn phải cắm mặt vào trong đất, điểm công kiếm được là của đại gia đình, bây giờ chưa tách hộ, số điểm công ấy bị ông nội Tô và bà nội Tô nắm chặt trong tay.
Thực ra Kiến Quốc vô cùng hâm mộ, cũng muốn kiếm mấy viên bi để chơi, đáng tiếc cậu nhóc không có bi, cho dù chơi chung với người khác có thể thắng được bi, thì số bi ấy cũng không thể nào là của cậu nhóc được.
Tuy vậy, cậu nhóc vẫn đến nhà Hầu tử, chơi mấy ván bi, được cầm tạm trên tay để giải thèm cũng tốt hơn là không có.
Lúc này, cậu nhóc có chút gấp không chờ nổi muốn qua đó, xem xem viên bi Hầu tử mới mua có hình dạng thế nào.
Nhưng lại bị Tô Kiến Hoành giữ chặt lại: “Vừa rồi em ấp a ấp úng, rốt cuộc muốn nói cái gì?” Tô Kiến Quốc càng không muốn nói, cậu ta lại càng muốn biết, cứ cảm thấy nếu như cậu nhóc không chịu nói ra, bản thân cậu ta sẽ bị mất đi cái gì đó.
Tô Kiến Quốc lắc đầu: “Anh Kiến Hoành, chúng ta là anh em, về sau sẽ là tri kỷ tâm giao, em không muốn anh chỉ vì chút chuyện linh tinh ấy mà phiền não. Đừng nghĩ nữa, bà nội đối xử với anh tốt nhất, không ai có thể cướp đi sự cưng chiều của anh.”
Lời này, càng khiến cho Tô Kiến Hoành cảm thấy không thoải mái, chẳng lẽ Kiến Quốc biết cái gì?
Thế này thì không thể được, cậu ta là cháu trai đích tôn, con trai cả, điều hiển nhiên là cái gì cũng phải ưu tiên cho cậu ta trước, từ trước tới nay bà nội yêu thương cậu ta nhất, sao có thể để cho người khác cướp đi sự cưng chiều của cậu ta được? Ngay cả đám cháu trai Kiến Quốc, cũng đều phải đứng sang một bên.
“Nếu em không nói, vậy không phải là em của anh nữa.” Tô Kiến Hoành đưa mắt nhìn cậu nhóc: “Không lẽ em muốn cướp đi thứ gì của anh sao?”
Trong lòng Tô Kiến Quốc xùy một tiếng, gương mặt lại rất khó xử: “Anh Kiến Hoành a, anh là con trai trưởng trong nhà, được bà nội cưng chiều nhất, em sẽ không tranh với anh, cũng tranh không nổi, nhưng mà… Em thật sự không nhìn nổi.”
Tô Kiến Hoành trừng mắt nhìn qua, có thể ít nói lời vô nghĩa được không?
Tô Kiến Quốc nói: “Chuyện hôm trước anh ăn trộm trứng gà, trước đây đã từng có chuyện như vậy xảy ra chưa?”
Tô Kiến Hoành nhíu mày, Tô Kiến Quốc lại nói: “Bà nội thương chúng ta nhất, anh em ta là cháu trai, tương lai sẽ kế thừa hương khói, nhưng bà nội lại nhẫn tâm với cô cả như vậy…” Lời này không cần nói quá cặn kẽ, mớm qua rồi thôi, có rất nhiều chuyện có thể từ đây mà suy nghĩ cẩn thận.
Tô Kiến Hoành không ngu, tuy rằng có đôi khi cậu ta làm việc theo cảm tính, rất bá đạo, cũng có chút lỗ mãng, nhưng không có nghĩa cậu ta thật sự ngu ngốc, tùy ý để cho người khác châm ngòi.
Tô Kiến Quốc cũng biết đạo lý này, cho nên cậu nhóc thở dài, chỉ nói nửa câu, nửa câu sau để Kiến Hoành tự mình suy diễn. Chuyện để cậu ta tự mình suy diễn, cùng với chuyện cậu nhóc nói thẳng cho cậu ta nghe, ấy là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Quả nhiên, đúng như cậu nhóc nghĩ.
Tô Kiến Hoành cau chặt mày, cân nhắc trong lòng. Cậu ta là người có lòng chiếm hữu cao, ngay cả đám cháu trai Kiến Quốc cũng không thể cướp đoạt được sự cưng chiều của bà nội Tô dành cho cậu ta, tính ra thì sự bá đạo này không khác mấy so với bà nội Tô. Hiện giờ nghe được lời nói lập lờ nước đôi của Kiến Quốc, trong lòng cậu ta không cân nhắc mới là lạ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook