[Thập Niên 70] Cẩm Lý Phú Quý Mệnh
-
Chương 43: Châm Ngòi (1)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Dù sao Lục Vận Du cũng là trường hợp đặc biệt, nghe nói cô ấy tìm người ở rể, nếu không hung dữ một chút, sao có thể trị được người chồng ở rể chứ?
Nghĩ vậy, bà ta lại thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Sau khi ăn cơm trưa xong, người nhà họ Lục cũng không ở lại quá lâu, liền đi về, cũng không ở lại ăn cơm tối xong mới đi. Hiểu rất rõ tính cách của bà nội Tô, thấy ở lại có buổi trưa mà mặt bà ta đã xị ra, nếu còn ở lại nữa, đoán rằng sẽ nổi giận thật?
Nhưng trước khi đi, ông ngoại Lục lại đến chỗ ông nội Tô, hai người nói chuyện với nhau rất lâu mới đi ra ngoài, sắc mặt ông ngoại Lục rất tốt, nhưng ngược lại, sắc mặt ông nội Tô lại không tốt mấy.
Người nhà họ Lưu không về ngay, mà mặt dày ăn cơm tối xong mới đi. Hiếm thấy là, bà nội Tô lại không hề đuổi người?
Cách đối xử khác nhau thế này, đều bị Tô Kiến Quốc xem trong mắt, sáng sớm cậu nhóc đã nói với Lục Tư Hoa, đương nhiên cũng nói với cả Tô Cần.
Tô Cần im lặng, không đáp lời.
Lục Tư Hoa nhìn anh ấy một cái, cũng tò mò chồng mình sẽ có lựa chọn thế nào?
Tô Cần không nói gì mà đi thẳng ra khỏi nhà, đi tìm ông nội Tô. Không biết hai người họ nói gì trong phòng, đám người Vãn Vãn ngồi trong phòng cách vách vẫn có thể nghe rõ mồn một tiếng mắng chửi của bà nội Tô, mắng rất ghê.
Lúc này đây, bọn họ nghe thấy Tô Cần nói: “Vậy tách hộ đi!”
Tiếp sau đó là tiếng ông cụ khiển trách bà cụ, ầm ĩ hồi lâu, lúc Tô Cần trở về, anh ấy bảo đảm với vợ con: “Anh sẽ nghĩ cách để ra ở riêng.”
Giờ phút này, tất cả mọi người đều thấy được sự nỗ lực của Tô Cần, cùng với sự thay đổi của anh ấy.
Vãn Vãn biết, muốn ở riêng không dễ vậy đâu, dù sao thì thôn Hạ Hà lấy hiếu làm đầu, ba Tô quanh năm lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, có thể phản kháng đã khiến cho người ta thấy được hy vọng rồi.
Anh ấy không làm bánh bao cho người khác nhào nặn nữa, anh ấy đã có ý thức phản kháng, điều này tốt hơn tất thảy các thứ khác.
Tô Kiến Quốc bật ngón cái cho Tô Cần: “Ba, con trai ủng hộ ba.”
“Còn cả chúng con nữa!” Tô Kiến Binh và Kiến Dân cũng trăm miệng một lời.
Tô Cần có hơi ngượng ngùng, nhiều năm rồi, anh ấy đã khiến cho vợ con phải chịu khổ. Nếu anh ấy không phấn chấn lại, thì uổng cho anh ấy là đàn ông bảy thước.
Ngày hôm sau, nhà con thứ Hai bị bừng tỉnh bởi tiếng mắng của bà cụ.
“Chỉ biết ăn với ngủ, lười y như heo, chẳng lẽ muốn bà già này hầu hạ mấy người hay sao!” Giọng nói của bà nội Tô vang ra từ sân, xuyên qua lớp cửa sổ giấy, truyền vào trong phòng, nghe rất chói tai.
Lục Tư Hoa nhíu mày, tính tình của bà ta càng ngày càng tệ.
“Sinh được đứa con gái là muốn ngủ tùy thích trong phòng, còn muốn bà già này hầu hạ, tưởng mình là bà chủ hay gì!”
Ông nội Tô đi ra khỏi phòng, thấy bà nội Tô đang câng mặt mắng chửi nhà thằng hai, ông ấy nói: “Mới sáng sớm tinh mơ mà bà đã hú hét như quỷ gào gì thế! Tôi đói rồi, bà mau đi nấu cơm đi.”
Bà nội Tô mắng: “Ha ha, chỉ biết ăn thôi, không ăn thì sẽ chết đói à!” Mắng thì mắng, nhưng bà ta vẫn đi vào trong phòng bếp.
Tô Cần đứng ngoài cửa, nhìn thoáng qua, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra: “Cuối cùng mẹ cũng đi rồi.”
Lục Tư Hoa giãy giụa muốn xuống giường: “Em thấy hay là em vào phòng bếp phụ mẹ nhỉ?”
Trước kia sinh ba đứa con trai, lần nào mẹ chồng cũng để cho cô ấy nghỉ ngơi qua hết hôm đầy tháng, lần này sinh con gái, cô ấy tưởng rằng mẹ chồng cũng sẽ để cho cô ấy ở cữ xong, nhưng tiếng mắng vừa rồi, để cô ấy biết rõ là không thể nào.
Dù sao Lục Vận Du cũng là trường hợp đặc biệt, nghe nói cô ấy tìm người ở rể, nếu không hung dữ một chút, sao có thể trị được người chồng ở rể chứ?
Nghĩ vậy, bà ta lại thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Sau khi ăn cơm trưa xong, người nhà họ Lục cũng không ở lại quá lâu, liền đi về, cũng không ở lại ăn cơm tối xong mới đi. Hiểu rất rõ tính cách của bà nội Tô, thấy ở lại có buổi trưa mà mặt bà ta đã xị ra, nếu còn ở lại nữa, đoán rằng sẽ nổi giận thật?
Nhưng trước khi đi, ông ngoại Lục lại đến chỗ ông nội Tô, hai người nói chuyện với nhau rất lâu mới đi ra ngoài, sắc mặt ông ngoại Lục rất tốt, nhưng ngược lại, sắc mặt ông nội Tô lại không tốt mấy.
Người nhà họ Lưu không về ngay, mà mặt dày ăn cơm tối xong mới đi. Hiếm thấy là, bà nội Tô lại không hề đuổi người?
Cách đối xử khác nhau thế này, đều bị Tô Kiến Quốc xem trong mắt, sáng sớm cậu nhóc đã nói với Lục Tư Hoa, đương nhiên cũng nói với cả Tô Cần.
Tô Cần im lặng, không đáp lời.
Lục Tư Hoa nhìn anh ấy một cái, cũng tò mò chồng mình sẽ có lựa chọn thế nào?
Tô Cần không nói gì mà đi thẳng ra khỏi nhà, đi tìm ông nội Tô. Không biết hai người họ nói gì trong phòng, đám người Vãn Vãn ngồi trong phòng cách vách vẫn có thể nghe rõ mồn một tiếng mắng chửi của bà nội Tô, mắng rất ghê.
Lúc này đây, bọn họ nghe thấy Tô Cần nói: “Vậy tách hộ đi!”
Tiếp sau đó là tiếng ông cụ khiển trách bà cụ, ầm ĩ hồi lâu, lúc Tô Cần trở về, anh ấy bảo đảm với vợ con: “Anh sẽ nghĩ cách để ra ở riêng.”
Giờ phút này, tất cả mọi người đều thấy được sự nỗ lực của Tô Cần, cùng với sự thay đổi của anh ấy.
Vãn Vãn biết, muốn ở riêng không dễ vậy đâu, dù sao thì thôn Hạ Hà lấy hiếu làm đầu, ba Tô quanh năm lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, có thể phản kháng đã khiến cho người ta thấy được hy vọng rồi.
Anh ấy không làm bánh bao cho người khác nhào nặn nữa, anh ấy đã có ý thức phản kháng, điều này tốt hơn tất thảy các thứ khác.
Tô Kiến Quốc bật ngón cái cho Tô Cần: “Ba, con trai ủng hộ ba.”
“Còn cả chúng con nữa!” Tô Kiến Binh và Kiến Dân cũng trăm miệng một lời.
Tô Cần có hơi ngượng ngùng, nhiều năm rồi, anh ấy đã khiến cho vợ con phải chịu khổ. Nếu anh ấy không phấn chấn lại, thì uổng cho anh ấy là đàn ông bảy thước.
Ngày hôm sau, nhà con thứ Hai bị bừng tỉnh bởi tiếng mắng của bà cụ.
“Chỉ biết ăn với ngủ, lười y như heo, chẳng lẽ muốn bà già này hầu hạ mấy người hay sao!” Giọng nói của bà nội Tô vang ra từ sân, xuyên qua lớp cửa sổ giấy, truyền vào trong phòng, nghe rất chói tai.
Lục Tư Hoa nhíu mày, tính tình của bà ta càng ngày càng tệ.
“Sinh được đứa con gái là muốn ngủ tùy thích trong phòng, còn muốn bà già này hầu hạ, tưởng mình là bà chủ hay gì!”
Ông nội Tô đi ra khỏi phòng, thấy bà nội Tô đang câng mặt mắng chửi nhà thằng hai, ông ấy nói: “Mới sáng sớm tinh mơ mà bà đã hú hét như quỷ gào gì thế! Tôi đói rồi, bà mau đi nấu cơm đi.”
Bà nội Tô mắng: “Ha ha, chỉ biết ăn thôi, không ăn thì sẽ chết đói à!” Mắng thì mắng, nhưng bà ta vẫn đi vào trong phòng bếp.
Tô Cần đứng ngoài cửa, nhìn thoáng qua, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra: “Cuối cùng mẹ cũng đi rồi.”
Lục Tư Hoa giãy giụa muốn xuống giường: “Em thấy hay là em vào phòng bếp phụ mẹ nhỉ?”
Trước kia sinh ba đứa con trai, lần nào mẹ chồng cũng để cho cô ấy nghỉ ngơi qua hết hôm đầy tháng, lần này sinh con gái, cô ấy tưởng rằng mẹ chồng cũng sẽ để cho cô ấy ở cữ xong, nhưng tiếng mắng vừa rồi, để cô ấy biết rõ là không thể nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook