Nhóm dịch: Thất Liên HoaTô Cần đứng ỳ chỗ đó, không nhúc nhích, nói một cách kiên định: “Mẹ, con muốn tách hộ!”Giọng điệu kiên quyết này khiến bà nội Tô khóc òa lên: “Hu hu”Tô Đại Lực dùng chân đạp thẳng vào người Tô Cần: “Đồ vô liêm sỉ, ai bảo mày chọc mẹ tức giận? Còn không mau qua xin lỗi mẹ ngay! Cả Kiến Quốc nữa, mau qua đây!”Tô Kiến Quốc cũng đứng ỳ một chỗ không động đậy, con mắt gắt gao lườm bà nội Tô và Tô Đại Lực.Tô Cần chấp nhận, lúc mà anh quyết định, cũng là lúc đã hạ quyết tâm, lúc trước không muốn tách hộ, ai khuyên cũng đều không có tác dụng, bây giờ muốn tách hộ là chắc chắn là phải tách hộ.Tô Đại Lực qua đỡ bà nội Tô: “Mẹ, mẹ đừng như vậy, là con cái bất hiếu với mẹ.”Trên trán Tô Cần nổi gân xanh, mẹ chỉ biết làm mấy thứ này thôi.

Trên mặt Lục Tư Hoa cũng đổ mồ hôi lạnh, cô ấy đã chịu đủ đựng thủ đoạn này mẹ chồng nhiều năm, sớm đã muốn tách hộ từ lâu.Nhưng ba mẹ chồng không đồng ý, sống chết cũng không đồng ý.

Lý do khi đó là, chú em còn nhỏ, không thể tách hộ, bây giờ chú em đã sắp tốt nghiệp trung học phổ thông, chuẩn bị lên thành phố làm người thành phố, lúc này có thể tách hộ được rồi chứ?Nhưng giờ đây nhắc lại đề tài tách hộ này, vẫn như cũ không nhận được sự đồng ý của bà nội Tô.


Cô ấy biết chuyện ra ở riêng vẫn sẽ bị bỏ qua.Sự hỗn loạn này ngược lại khiến cho chuyện trộm trứng gà bị chuyển hướng, không còn ai nhớ tới chuyện này nữa.Chỉ có Tô Kiến Hoành trộm vui vẻ trong lòng.……….Đúng lúc ông nội Tô bước vào cửa viện, hôm nay ăn cơm tối xong ông ấy liền đi ra ngoài dạo một lúc, lúc đi thì cúi mặt xuống đất, vừa mới bước vào liền thấy có một vật thể bay về phía mình, ông ấy dùng tay chụp lấy, đó là một chiếc giày.Chiếc giày này, vừa nhìn đã biết là của bà nội Tô.“Đủ rồi!” Mặt ông ấy tối sầm, banh mặt: “Ồn ào cái gì? Ồn ào mãi còn chưa đủ à?”Ông ấy vừa ra ngoài có một lúc, sao trong nhà đã loạn thành thế này rồi, dồn ép tới nỗi thằng hai muốn ra ở riêng?Bà nội Tô vừa nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của ông nội Tô, vốn muốn mắng tiếp nhưng lại nuốt ngược vào trong.

Mặc dù thường ngày bà ta ngang ngược, nhưng một khi ông nội Tô thực sự tức giận, ngay cả bà ta cũng phải sợ.Bình thường ông nội Tô luôn luôn nhường nhịn bà, chỉ cần bà ta không làm việc gì quá đáng quá.“Ông nó, con trai ông muốn tách hộ ra ở riêng đó.” Bà nội Tô gạt nước mắt.Ông nội Tô hỏi Tô Cần: “Thằng hai, con muốn tách hộ?” Mặt ông nội Tô không vui cũng không tức giận, cứ như vậy nhìn chằm chằm Tô Cần.“Con….” Quả thực lúc đầu Tô Cần cũng luống cuống, nhưng anh ấy muốn ra ở riêng, cái suy nghĩ này dưới con mắt nhìn chăm chú của ông nội Tô, càng trở nên mãnh liệt, cuối cùng anh ấy cũng gật mạnh đầu.Tô Vãn Vãn nhìn ông nội Tô một cách tò mò.


Đây là người ông nội luôn tỏ thái độ trung lập trong nguyên tác, cô bé ít nhiều cũng có chút hiếu kì.

Bà nội Tô trọng nam khinh nữ, ông nội tiện nghi này ít nhiều cũng có tính trọng nam khinh nữ, nhưng ông ấy xem như là trung lập chứ không thể hiện rõ như bà nội Tô.Sự thiên vị của bà nội Tô quả thực đã lộ quá rõ.

Thậm chí lúc cô bé mới sinh ra, bà nội Tô còn muốn bóp chết cô bé, phải hận cô bé đến dường nào mới có thể làm ra được cái chuyện ấy, bà ta còn cảm thấy, mạng sống của cô bé không đáng giá tiền? Bà ta muốn cô bé được sống thì cô bé được sống, mà muốn cô bé chết thì có thể lập tức bóp chết cô bé?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương