Ngày 14 tháng 12 năm 2018, 8 giờ sáng.
“Heo lười rời giường… Heo lười rời giường!”
Một bàn tay mảnh khảnh trắng nõn vô tình đập xuống tai mèo, “píp” một tiếng, lỗ tai lại bắn ra, tiếp tục kêu không biết mệt: “Heo lười rời giường…”
Hệt như ma âm lọt vào tai, Thẩm Ngưng xoa mái tóc rối bù, khác một trời một vực với dáng vẻ hàng ngày của cô, cô không chút lưu tình moi hết pin ra! Rốt cuộc thế giới cũng được yên tĩnh!
Khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của cô gái cọ qua cọ lại vào chăn ấm áp.
Lúc này mí mắt Thẩm Ngưng nặng tựa ngàn cân, thế nhưng khuôn mặt vô cảm của bà chủ lại giống như một cái cuốc băng gõ vào tâm trí cô.
Đó là một cỗ máy đánh thức tàn nhẫn hơn cả đồng hồ báo thức.
Cô cũng muốn sa thải sếp mình, nhưng nghĩ đến vài con số ngắn ngủn trên thẻ ngân hàng của mình!
Cô đột ngột ngồi dậy, nhanh chóng mặc quần áo, sửa sang lại mái tóc rối bù, đi đến ban công, mở cửa sổ ra, động tác liền mạch lưu loát!
Hít một hơi không khí trong lành thật sâu, trông tràn đầy năng lượng nhiệt huyết.
"Ha… Lạnh quá!" Kết quả là chưa đầy hai giây đã sập nguồn!
…
Giữa mùa đông khắc nghiệt, gió lạnh thổi qua sắc lẹm như dao, trên đường vẫn còn tuyết đọng.
Thẩm Ngưng bọc kín mít, chỉ lộ ra hai con mắt to như thủy tinh.
Đột nhiên trượt chân một cái “… Rầm”.
Thẩm Ngưng ngã dập mông.
Đau quá! Cô mếu máo, cảm thấy cả thế giới đều trở nên u ám
Lúc này phía trước đột nhiên có động tĩnh, Thẩm Ngưng ngước mắt lên, nhìn thấy một con Samoyed trắng muốt mềm mại đang đứng trước mặt cô, đôi mắt đen ươn ướt nhìn chằm chằm vào cô.
Thẩm Ngưng lập tức nhũn ra, đáng yêu quá! Thật muốn vuốt ve.
“Chị gái, chị không sao chứ?” Giọng nói của một cô gái trẻ chợt vang lên.
Thẩm Ngưng thấy ấm lòng, trên đời này vẫn còn rất nhiều người tốt!
"Tôi không sao!"
“Đứng dậy đi, chị ngồi vào bãi cứt chó rồi!” Cô gái vừa nói vừa kéo cánh tay cô.
Phản ứng đầu tiên của Thẩm Ngưng không phải là tức giận mà là thấy may mắn.
May mà vừa rồi không dùng tay xoa xoa, nếu không… Không thể tưởng nổi, không thể tưởng nổi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook