Lương Khả Phong lườm gã:
“Ai cần anh cứu?”
Phấn Tràng: "!"
Gã bị nhét nửa cái bánh mì vào miệng, bị trói vào cây cột.
Lương Khả Phong lục soát một vòng khoang thuyền, tìm được nửa túi đạn, bốn, năm con dao nhọn, một con dao dài sắc bén, một số thuốc kháng sinh và vải thưa.
Cô không thể băng bó vết thương ở gáy, đành bôi ít thuốc kháng sinh lên vải thưa rồi quấn hai vòng quanh đầu, khoác áo gió nam rộng lên người.

.

.
Quỷ Tử ôm một túi đồ nữ nửa mua nửa cướp hào hứng chạy về, vào khoang thuyền chợt thấy Phấn Tràng bị trói vào cây cột, sợ hãi nhanh chóng rút súng ra, chợt cảm giác cổ lạnh lẽo, lưỡi dao bén dán dưới cổ họng.
Phấn Tràng đá lông nheo ra hiệu cho gã, miệng ú ớ nói gì đó.
“Giơ tay lên!” Sau lưng truyền đến giọng nói dịu dàng.
Là cô gái xinh đẹp kia!
Thân hình của Quỷ Tử không vạm vỡ như Phấn Tràng, nếu gã ta còn không đánh thắng cô nổi thì gã càng không thể nào.
Huống chi gã không có thời cơ để chống cự, Quỷ Tử vô cùng biết điều giơ hai tay lên.
Gã vừa giơ cao tay thì súng giắt bên hông đã bị rút ra.
Lương Khả Phong hỏi gã:
“Quỷ Tử đúng không? Nhà ở đâu? Trong nhà còn có ai?”
Quỷ Tử ngây ra một lúc, nhất thời đoán không ra ý đồ của đối phương, trên cổ đau nhói, gã vội nói:
“Là đường Vạn Đức.

.

.

hẻm 2.


.

.

lầu 3 phòng 14.

.

.”
Lương Khả Phong lạnh lùng nói: "Không đúng."
Phấn Tràng bị nhét bánh mì ú ớ nói gì đó.
Quỷ Tử không ngu, lập tức hiểu được, nhất định là Phấn Tràng thành thực khai địa chỉ của gã ra rồi, đúng là dồi heo mà!
Trên cổ càng đau hơn, phỏng chừng đã chảy máu.
Quỷ Tử mang theo nghẹn ngào sửa lời:
“Đường Phượng Vĩ, lầu 3 phòng 20, cô gì ơi coi chừng.

.

.

dao.”
“Trong nhà có những ai?”
“Trong nhà còn.

.


.

bà nội, mẹ và anh chị của tôi.” Quỷ Tử càng nói càng chột dạ, gã chỉ muốn cưới cô làm vợ chứ không định làm gì quá đáng, chắc cô sẽ không đi trả thù người nhà của gã chứ?
Quỷ Tử cầu xin:
“Cô muốn làm gì thì cứ làm tôi đi!”
“Ai thèm làm anh?”
“Đừng hại người nhà của tôi.”
Đã đạt hiệu quả dọa nạt, giọng nói của Lương Khả Phong trở lại dịu dàng:
“Tôi không có thù oán gì với hai người.

.

.”
Quỷ Tử vội vàng phụ họa:
“Đúng rồi, chúng ta không có thù oán!”
“Tôi có thể thả các người, điều kiện tiên quyết là anh đi thuyền bên cạnh mời Ba Bế qua đây giúp tôi.”
“Ba Bế?”
“Ba Bế, cháu của chú Điền tra sổ, anh hãy mời anh ta đến.

Nếu anh dám giở trò thì tôi sẽ cho nổ đầu anh họ của anh trước!”
Lương Khả Phong nói xong, Phấn Tràng sợ hãi la lên.
Quỷ Tử biết nếu mình không đưa Ba Bế đến e rằng cô gái sẽ không bỏ qua cho gã và Phấn Tràng, không chừng còn làm hại người nhà.
Không biết cô gái này có lai lịch gì, nhưng chắc chắn không đơn giản là vượt biên, không chừng là nữ sát thủ giết người không chớp mắt.
Lương Khả Phong nhắc nhở:
“Anh cứ nói là có một cô gái tìm anh ta, mời anh ta đi một mình.”
...
Bên ngoài nổi gió.
Lương Khả Phong trốn sau cửa khoang thuyền, tầm mắt đi theo Quỷ Tử, nhìn gã leo lên chiếc thuyền gỗ kiểu cũ to hơn.
Vị trí ẩn núp của cô vừa có thể tấn công vừa có thể phòng thủ, nếu tình huống không đúng là chạy trốn được ngay.
Mấy phút sau, Quỷ Tử và một tên du côn khoảng hai mươi tuổi xuống thuyền gỗ, du côn ngậm điếu thuốc, đó là Ba Bế.
Hai người đi về phía bên này, có một người đuổi theo sau.
“Ba Bế! Đi gấp thế làm gì, tôi có việc muốn nói.”
Quỷ Tử lại treo tim treo gan, không ngờ nói một câu “có gái đẹp tìm” là thuận lợi kêu Ba Bế đi ra, không ngờ giữa đường xông ra Trình Giảo Kim.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương