Thập Niên 70 Bão Táp Cảng Thành
-
Chương 2
Lương Khả Nhi còn chưa nói xong thì vang tiếng nổ lớn, Lương Khả Phong còn chưa phản ứng lại chuyện gì thì bỗng rơi xuống nước.
Mặn!
Cô bị sặc nước biển.
Nước biển lạnh thấu xương, lưng thì nóng rát, vết thương sau gáy đau đến mức khiến cô suýt ngất.
Thuyền đánh cá bị nổ, lửa cháy cao trên mặt nước, bên tai còn có tiếng súng, cô bơi về phía bờ, may mắn vừa rồi đã cởi áo bông ra nên dễ bơi hơn.
Khi cô bơi đến bờ thì trên tay chỉ còn lại mảnh vải áo của Lương Khả Nhi.
Cô khẽ kêu: “Khả Nhi!”
Không ai trả lời cô.
Thuyền đánh cá gần đó vẫn đánh túi bụi, Lương Khả Phong nương ánh lửa bơi về vị trí thuyền chìm, cô bơi qua bơi lại trong vật trôi nổi và ván gỗ, chỉ tìm thấy mảnh vụn áo bông và một chiếc giày vải rách.
Lương Khả Phong hoảng hốt một lúc, trên đời vốn không có nhiều may mắn, Lương Khả Nhi vẫn đi theo quỹ tích của truyện, bị biển cả nuốt chửng.
Hai chị em cùng tuổi, Lương Khả Nhi sinh ra muộn hơn cô vài tiếng, còn chưa đầy hai mươi tuổi, đời người chỉ mới bắt đầu, còn chưa kịp nở rộ đã héo rũ.
Bởi vì người không liên quan, bởi vì bom từ đâu ném qua mà sinh mạng ngừng ở đây.
Cô cắn chặt môi, không hề thích cảm giác bất lực không thể kiểm soát quỹ tích sinh mệnh của mình như vậy.
.
.
Tiếng súng không biết ngừng từ bao giờ, dường như thắng bại đã phân.
Trên đầu Lương Khả Phong có vết thương, ngâm trong nước biển lạnh lẽo hơn mười phút, nếu còn không đi chỉ e cô cũng chết.
Khi cô định bơi trở lại bờ thì trên thuyền bên cạnh vang lên tiếng hỏi:
“Ai đó? Không được nhúc nhích!”
Cô nhìn theo hướng phát ra âm thanh, trên thuyền cá cách khoảng hai mươi mét có một tên du côn trẻ tuổi chĩa súng về phía cô.
Lương Khả Phong vốn có cơ hội lặn xuống nước trốn, nhưng khi thấy cây súng trong tay gã thì cô do dự.
Cô muốn có vũ khí, cũng muốn tìm cơ hội báo thù cho em họ.
Trong từ điển của cô có viết có thù nhất định phải báo, mặc kệ thời gian dài hay ngắn.
Nổ thuyền hại chết người, cướp đồ đẩy nguyên chủ ngã chết, những người này đều nhất định phải trả giá cho việc làm của mình.
“Quỷ Tử! Ở đây có gái!”
.
.
Trên thuyền đánh cá, Lương Khả Phong quấn chặt thảm lông ngồi trên ghế đẩu, trên người rốt cuộc ấm áp một ít, nhưng vẫn run cầm cập.
Hai người đứng trước mặt cô gồm một người tên Quỷ Tử, người còn lại tên Phấn Tràng, vừa rồi là họ vớt cô từ dưới biển lên.
“Này, tôi hỏi lại cô một lần nữa, có phải cô vượt biên không? Cô cứ nói thật, chúng tôi sẽ không ăn cô.”
“Cần gì hỏi? Nhìn bộ đồ trên người cô ta thì 99% là vậy rồi.”
“Tại cái thằng Ba Bế đó, biết là thuyền vượt biên rồi còn ném lựu đạn lung tung, thằng khốn!”
Phấn Tràng nói xong, nhìn về hướng Quỷ Tử: “Giờ làm sao đây? Có nên báo với anh Cốt Đinh không?”
Quỷ Tử nhìn Lương Khả Phong chằm chằm, hoặc nên nói là không thể rời mắt khỏi gương mặt của cô.
Gã lớn đầu như vậy, gặp nhiều phụ nữ nhưng chưa từng thấy ai đẹp đến thế.
Gương mặt nhỏ tinh trí, ánh mắt vô tội bàng hoàng trông yếu ớt đáng thương, khiến người từ thương xót sinh ra yêu thương.
Phấn Tràng đụng nhẹ Quỷ Tử: “Ê!”
Quỷ Tử cắn răng nói: “Đừng báo với anh Cốt Đinh.”
Phấn Tràng hiểu ý của Quỷ Tử, gã liếm môi, cũng lâu rồi không chạm vào phụ nữ.
Gã nhìn thiếu nữ bọc thảm lông, đôi mắt ngây thơ vô tội đó khiến gã hơi không nỡ xuống tay:
“Này, giải quyết như thế nào bây giờ?”
Quỷ Tử đáp: “Tôi cho anh ba trăm, anh nhường lại cho tôi đi.”
“Mày muốn làm gì?"
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook