Thập Niên 70 Bá Chủ Mỹ Thực Nuôi Con Ký
Chương 49: Nhiệm Vụ Thứ Tư 1

Lúc đi qua nơi của thanh niên trí thức, cô lơ đễnh nhìn lướt qua, bỗng nhiên, ngừng lại một chút.

Cô tận mắt nhìn thấy Trần Thục Nhã và Đổng Hòa Bình lôi kéo, ánh mắt khi thì e lệ, khi thì dịu dàng.

Chu Tú Tú sửng sốt một chút.

Ánh mắt của nữ chính trong sách không đến mức kém như vậy chứ?

“Mẹ, mẹ nhìn cái gì vậy?” Tiểu Uyển dùng giọng non nớt hỏi.

“Không có gì đâu.” Chu Tú Tú lấy lại tinh thần, ngăn trở ánh mắt của hai đứa, tiếp tục đi về nhà.

Về đến nhà, Chu Tú Tú cảm thấy ê ẩm cả người, mệt không chịu nổi. Lúc múc nước rửa mặt, Bùi Nhị Xuân ở một bên lắc lư, chậm rãi nói: “Cô đừng hòng nghĩ tới chuyện ở riêng, chuyện này mẹ không cho phép, mọi người cũng không đồng ý.”

Chu Tú Tú bưng chậu sứ, liếc chị ta: “Quản tốt bản thân đi.”

Nói xong, Chu Tú Tú thản nhiên rời đi, trong lòng thầm tính toán bí thư thôn hẳn là sẽ đồng ý đem nhà tranh cuối thôn để lại cho mình.

Nhìn bóng lưng của cô, Bùi Nhị Xuân tức giận dậm chân: “Tôi sống rất tốt, chồng yêu con ngoan, rất có phúc!”

Mà lúc này, người đàn ông của chị ta, Đổng Hòa Bình đang đứng dưới bóng cây bên ngoài chỗ thanh niên trí thức, lưu luyến không rời vuốt ve bàn tay nhỏ bé của Trần Thục Nhã, vỗ ngực cam đoan: “Anh sẽ không để cho cô ta dọn ra ngoài, nhưng thật sự chỉ cần gả cô ta cho con trai nhà họ Trần, em sẽ đối tốt với anh sao?”

Trần Thục Nhã kiều mị cười, rút tay trở về, thanh âm vừa mềm vừa ngọt: “Anh Đổng, anh thấy em có giống người biết nói dối không?”

Đổng Hòa Bình thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghe thanh âm làm cho người ta tê dại đến tận xương tủy của cô ta, vẫn cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng phiêu phiêu, giống như ở giữa không trung vậy.



“Vẫn là em tốt, vợ anh chưa bao giờ dùng giọng điệu này để nói chuyện với anh.” Đổng Hòa Bình chua chát nói.

Trần Thục Nhã cười khẽ: “Anh Đổng là người công tác văn hóa, chị Nhị Xuân không xứng với anh chút nào.” Dừng một chút, cô ta xoa xoa huyệt thái dương của mình, lười biếng nói.

“Không còn sớm nữa, em phải về nghỉ ngơi trước, mọi việc nhờ anh nhé.”

Đổng Hòa Bình vỗ ngực, nhìn theo thân ảnh thướt tha của Trần Thục Nhã dần đi xa.

Thật sự không nghĩ tới, Trần Thục Nhã lại có thể để ý tới anh ta, nghe nói cha mẹ cô ta ở trong thành làm việc tốt, sớm muộn gì cũng có thể điều cô ta trở về. Nếu như có thể ở cùng cô ta thì tốt rồi, đến lúc đó hẳn sẽ có thể cùng nhau vào thành, không cần ở nhà bị mẹ vợ cùng người vợ kia hô tới hô lui.

Đổng Hòa Bình hít sâu một hơi, tham luyến ngửi lòng bàn tay của mình, ở nơi đó vẫn còn sự ấm áp cùng hương thơm mà Trần Thục Nhã lưu lại.

Ru đứa nhỏ ngủ xong, Chu Tú Tú lấy ra xấp vải mà Miêu Lan Hương đưa.

Vải dệt thoạt nhìn xám xịt, chất cũng tương đối thô ráp, có lẽ ưu điểm là chống bụi?

Miêu Lan Hương ghét bỏ cô cả ngày mặt xám mày tro không đủ tươi tắn, nhưng vải dệt này có thể làm ra quần áo lung linh vậy sao?

Chu Tú Tú không khỏi muốn bật cười, môi cô cong lên, nhưng vành mắt cô lại hơi đỏ, biểu cảm nhanh chóng trở nên buồn bã.

Thật ra, cô chưa bao giờ nói với ai rằng chính mình có bao nhiêu khát vọng đối với tình thương của mẹ, với sự quan tâm của người nhà.

Buổi tối hôm nay ở nhà mẹ đẻ nguyên chủ, dù cô không nói chuyện quá nhiều, nhưng thật ra đối với sự dịu dàng chân thành quan tâm như vậy, cô rất cảm động.



Nếu cha mẹ còn ở đó, có lẽ cô đã không cần đơn độc xông về phía trước như vậy.

Chu Tú Tú buồn bã một lúc lâu, sau đó cô đi tìm kim chỉ cùng kéo.

Miêu Lan Hương nói quả không sai, cô cùng hai đứa nhỏ đều không có quần áo để thay, đặc biệt là Tiểu Uyển, trên người con bé đều là quần áo cũ của anh trai để lại.

Không có máy may, cô không thể làm được quá nhiều, Chu Tú Tú nghĩ thầm sẽ may một chiếc quần thật thoải mái cho Tiểu Niên và một chiếc váy đơn giản cho Tiểu Uyển.

Trong đầu còn có ký ức mơ hồ của nguyên chủ, cô cúi đầu, cầm kéo, giống như ngày còn bé học trong lớp thủ công, chậm rãi nghiên cứu nên làm như thế nào.



Sáng sớm ngày hôm sau, Chu Tú Tú đúng giờ đến nhà ăn ở xã.

Chờ cô vừa đi, Trương Liên Hoa đã gọi Tiểu Niên và Tiểu Uyển đến trước mặt mình.

Hai ngày nay, trên mặt Tiểu Uyển mãi mới có được chút tươi tắn, bây giờ đứng trước mặt Trương Liên Hoa như thế này, trông kiểu gì cũng giống như con bé vừa làm sai điều gì đó.

Cô bé cúi đầu, dùng tay xoắn lấy góc áo, nhưng nhớ tới lời mẹ dặn phải can đảm nên lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên.

Tiểu Niên nắm tay em gái, chăm chú nhìn Trương Liên Hoa, khuôn mặt nhỏ đầy nghiêm túc.

Trương Liên Hoa nheo mắt đánh giá bọn họ.

Trước đây, hai đứa trẻ này gầy gò và bẩn thỉu đến đáng thương.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương