Thập Niên 70 Bá Chủ Mỹ Thực Nuôi Con Ký
-
Chương 34: Kẻ Buôn Người 2
“Chị biết bọn nhỏ sẽ đi đâu sao?” Chu Tú Tú hỏi.
Xe buýt đi rồi dừng, dừng rồi lại đi, đi hết một vòng lớn, khó khăn lắm mới ngừng ở trấn trên.
Chu Tú Tú là người đầu tiên xuống xe, nhưng trong đầu chỉ là một mớ hỗn độn.
Cô không biết nên đi đâu tìm con.
“Đi theo tôi.” Vẻ mặt Bùi Nhị Xuân trở nên nghiêm túc, ngoắc ngoắc tay, tăng tốc bước nhanh về một hướng: “Cô út của bọn nhỏ đi học ở trấn trên, Đại Phi từng đến mấy lần, luôn ao ước được ăn kẹo hồ lô trước cửa trường học.”
Chu Tú Tú ngẩn ra, ấn đường bỗng dãn ra, đúng rồi, trong truyện quả thực có đề cập đến lúc được tìm thấy khóe miệng của Đổng Đại Phi vẫn còn dính đường của kẹo hồ lô!
Có mục tiêu rồi, lúc tìm kiếm đỡ mất thời gian hơn, Bùi Nhị Xuân quen làm việc đồng áng, sức khỏe tốt, nhưng cho dù chị ta đi nhanh như bay, Chu Tú Tú cũng không thấy mệt, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không lâu, chỉ muốn nhanh chóng tìm được con.
Cuối cùng, bọn họ đã đến cổng trường Trung học cơ sở số ba.
Chu Tú Tú liếc mắt lập tức thấy người, cô lập tức cầm lấy cánh tay Bùi Nhị Xuân: “Nhìn kìa, đó chẳng phải Đại Phi và Tiểu Niên sao?”
Cảm giác giống như mất rồi còn tìm lại được, khiến giọng nói của Chu Tú Tú cũng trở nên run rẩy, Bùi Nhị Xuân nhìn theo tầm mắt cô, cũng thở phào một hơi.
Nhưng ngay sau đó, Bùi Nhị Xuân thấy giọng mình trở nên mơ hồ: “Tiểu… Tiểu Uyển đâu?”
Trước cổng trường trung học, trong tay Đổng Đại Phi cầm một xâu kẹo hồ lô, ăn đến vui vẻ, nhìn thấy Bùi Nhị Xuân thì muốn trốn. Còn Tiểu Niên, vốn sắp khóc tới nơi, lúc này nhìn thấy Chu Tú Tú, nước mắt cũng không nhịn được, giọt nước mắt to như hạt đậu lăn dài trên má.
Chu Tú Tú lập tức chạy lên phía trước, người còn chưa đứng vững, thì nghe thấy Tiểu Niên khóc nói: “Mẹ ơi, em gái biến mất rồi.”
…
Cuối con ngõ nhỏ, lão già lưng gù một tay nhấc Tiểu Uyển vác lên vai, cất bước đi rất nhanh.
Vẻ mặt Tiểu Uyển vô cùng sợ hãi, nhưng không dám nói lớn: “Không đi chơi, Tiểu Uyển muốn tìm mẹ.”
Lão già cười giễu, quay đầu liếc Tiểu Uyển một cái: “Theo ông về nhà, trong nhà có một người mẹ mới!”
Kể từ sau khi sinh ra một đứa con trai ngốc nghếch, ông ta và vợ cảm thấy ngày hôm nay trôi qua chẳng có gì thú vị. Già rồi mới sinh được con, vốn là một chuyện tốt, nhưng nhà mình nghèo nàn, con trai không thể nói chuyện, sau khi lớn lên ngay cả một người vợ cũng không cưới được.
Hai vợ chồng già đều ở tuổi này rồi, chắc chắn không thể sinh thêm đứa nữa, vì vậy lúc nãy nhìn thấy Tiểu Uyển, chuyện gì ông ta cũng dám làm.
Lừa đứa bé này về nhà làm con gái trước, rồi nuôi thêm mấy năm nữa thì có thể chăm sóc cả nhà bọn họ rồi, đợi đứa bé lớn lên, đem làm vợ của đứa con trai ngốc nhà mình là xong.
Dáng người ông ta thấp bé, nhưng cả người Tiểu Uyển bị treo lủng lẳng, nên không có cách nào đi xuống. Cô bé vô cùng sợ hãi, muốn chạy trốn, nhưng sự nhát gan từ trong xương cốt khiến cô bé không dám phản kháng.
Con ngõ nhỏ này là nơi Tiểu Uyển chưa từng đi qua, nhìn hoàn cảnh xa lạ này, cả người cô bé đều run rẩy, chẳng biết phải làm như thế nào.
Không biết tại sao, cô bé nhớ tới lời mẹ nói.
Phải dũng cảm, phải lớn tiếng, nếu không sẽ không có ai chú ý đến bé.
“Úi chà, cô nhóc nghịch ngợm này, sức lực vẫn còn lớn quá nhỉ, sau này việc rửa bát nấu cơm trong nhà có người làm rồi.” Ông ta cười khẩy, khẽ ngâm nga một điệu hát.
“Tiểu Uyển không cần mẹ mới!” Hai tay hai chân Tiểu Uyển vùng vẫy, nước mắt tuôn rơi lã chã, cuối cùng cũng lấy hết can đảm hét lớn lên.
“Về nhà! Về nhà!”
Âm thanh trẻ con trong veo lại mang theo sự nghẹn ngào vang vọng khắp ngõ nhỏ, người trên đường lúc này không nhiều, nhưng động tĩnh lớn như vậy vẫn sẽ thu hút sự chú ý.
“Im miệng!” Ông ta đưa tay lên, véo lên mặt Tiểu Uyển một cái thật mạnh.
“Oà” một tiếng, Tiểu Uyển càng khóc đến khàn cả giọng.
Ông ta sợ bị người khác phát hiện, lòng hoảng hốt, vươn tay đập mạnh vào sau gáy Tiểu Uyển.
Lặng ngắt như tờ.
Chỉ là âm thanh trong trẻo vừa rồi quá khiến người ta lo lắng, giống như vang vọng ở đầu ngõ, hết lần này đến lần khác.
“Đó là tiếng gì vậy?” Một người đàn ông hỏi.
Tiêu Tiểu Phượng nhìn gương mặt anh tuấn của anh, trong mắt bất giác lộ ra vài phần mến mộ, ngẩn ngơ một lát, cô ta cười nói: “Chắc là con nhà ai không nghe lời, bị người nhà chỉnh đốn rồi. Chúng ta mau gửi giấy in đến Cục văn hóa đi, đừng tham dự vào.”
Xe buýt đi rồi dừng, dừng rồi lại đi, đi hết một vòng lớn, khó khăn lắm mới ngừng ở trấn trên.
Chu Tú Tú là người đầu tiên xuống xe, nhưng trong đầu chỉ là một mớ hỗn độn.
Cô không biết nên đi đâu tìm con.
“Đi theo tôi.” Vẻ mặt Bùi Nhị Xuân trở nên nghiêm túc, ngoắc ngoắc tay, tăng tốc bước nhanh về một hướng: “Cô út của bọn nhỏ đi học ở trấn trên, Đại Phi từng đến mấy lần, luôn ao ước được ăn kẹo hồ lô trước cửa trường học.”
Chu Tú Tú ngẩn ra, ấn đường bỗng dãn ra, đúng rồi, trong truyện quả thực có đề cập đến lúc được tìm thấy khóe miệng của Đổng Đại Phi vẫn còn dính đường của kẹo hồ lô!
Có mục tiêu rồi, lúc tìm kiếm đỡ mất thời gian hơn, Bùi Nhị Xuân quen làm việc đồng áng, sức khỏe tốt, nhưng cho dù chị ta đi nhanh như bay, Chu Tú Tú cũng không thấy mệt, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không lâu, chỉ muốn nhanh chóng tìm được con.
Cuối cùng, bọn họ đã đến cổng trường Trung học cơ sở số ba.
Chu Tú Tú liếc mắt lập tức thấy người, cô lập tức cầm lấy cánh tay Bùi Nhị Xuân: “Nhìn kìa, đó chẳng phải Đại Phi và Tiểu Niên sao?”
Cảm giác giống như mất rồi còn tìm lại được, khiến giọng nói của Chu Tú Tú cũng trở nên run rẩy, Bùi Nhị Xuân nhìn theo tầm mắt cô, cũng thở phào một hơi.
Nhưng ngay sau đó, Bùi Nhị Xuân thấy giọng mình trở nên mơ hồ: “Tiểu… Tiểu Uyển đâu?”
Trước cổng trường trung học, trong tay Đổng Đại Phi cầm một xâu kẹo hồ lô, ăn đến vui vẻ, nhìn thấy Bùi Nhị Xuân thì muốn trốn. Còn Tiểu Niên, vốn sắp khóc tới nơi, lúc này nhìn thấy Chu Tú Tú, nước mắt cũng không nhịn được, giọt nước mắt to như hạt đậu lăn dài trên má.
Chu Tú Tú lập tức chạy lên phía trước, người còn chưa đứng vững, thì nghe thấy Tiểu Niên khóc nói: “Mẹ ơi, em gái biến mất rồi.”
…
Cuối con ngõ nhỏ, lão già lưng gù một tay nhấc Tiểu Uyển vác lên vai, cất bước đi rất nhanh.
Vẻ mặt Tiểu Uyển vô cùng sợ hãi, nhưng không dám nói lớn: “Không đi chơi, Tiểu Uyển muốn tìm mẹ.”
Lão già cười giễu, quay đầu liếc Tiểu Uyển một cái: “Theo ông về nhà, trong nhà có một người mẹ mới!”
Kể từ sau khi sinh ra một đứa con trai ngốc nghếch, ông ta và vợ cảm thấy ngày hôm nay trôi qua chẳng có gì thú vị. Già rồi mới sinh được con, vốn là một chuyện tốt, nhưng nhà mình nghèo nàn, con trai không thể nói chuyện, sau khi lớn lên ngay cả một người vợ cũng không cưới được.
Hai vợ chồng già đều ở tuổi này rồi, chắc chắn không thể sinh thêm đứa nữa, vì vậy lúc nãy nhìn thấy Tiểu Uyển, chuyện gì ông ta cũng dám làm.
Lừa đứa bé này về nhà làm con gái trước, rồi nuôi thêm mấy năm nữa thì có thể chăm sóc cả nhà bọn họ rồi, đợi đứa bé lớn lên, đem làm vợ của đứa con trai ngốc nhà mình là xong.
Dáng người ông ta thấp bé, nhưng cả người Tiểu Uyển bị treo lủng lẳng, nên không có cách nào đi xuống. Cô bé vô cùng sợ hãi, muốn chạy trốn, nhưng sự nhát gan từ trong xương cốt khiến cô bé không dám phản kháng.
Con ngõ nhỏ này là nơi Tiểu Uyển chưa từng đi qua, nhìn hoàn cảnh xa lạ này, cả người cô bé đều run rẩy, chẳng biết phải làm như thế nào.
Không biết tại sao, cô bé nhớ tới lời mẹ nói.
Phải dũng cảm, phải lớn tiếng, nếu không sẽ không có ai chú ý đến bé.
“Úi chà, cô nhóc nghịch ngợm này, sức lực vẫn còn lớn quá nhỉ, sau này việc rửa bát nấu cơm trong nhà có người làm rồi.” Ông ta cười khẩy, khẽ ngâm nga một điệu hát.
“Tiểu Uyển không cần mẹ mới!” Hai tay hai chân Tiểu Uyển vùng vẫy, nước mắt tuôn rơi lã chã, cuối cùng cũng lấy hết can đảm hét lớn lên.
“Về nhà! Về nhà!”
Âm thanh trẻ con trong veo lại mang theo sự nghẹn ngào vang vọng khắp ngõ nhỏ, người trên đường lúc này không nhiều, nhưng động tĩnh lớn như vậy vẫn sẽ thu hút sự chú ý.
“Im miệng!” Ông ta đưa tay lên, véo lên mặt Tiểu Uyển một cái thật mạnh.
“Oà” một tiếng, Tiểu Uyển càng khóc đến khàn cả giọng.
Ông ta sợ bị người khác phát hiện, lòng hoảng hốt, vươn tay đập mạnh vào sau gáy Tiểu Uyển.
Lặng ngắt như tờ.
Chỉ là âm thanh trong trẻo vừa rồi quá khiến người ta lo lắng, giống như vang vọng ở đầu ngõ, hết lần này đến lần khác.
“Đó là tiếng gì vậy?” Một người đàn ông hỏi.
Tiêu Tiểu Phượng nhìn gương mặt anh tuấn của anh, trong mắt bất giác lộ ra vài phần mến mộ, ngẩn ngơ một lát, cô ta cười nói: “Chắc là con nhà ai không nghe lời, bị người nhà chỉnh đốn rồi. Chúng ta mau gửi giấy in đến Cục văn hóa đi, đừng tham dự vào.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook