Thập Niên 70 Bá Chủ Mỹ Thực Nuôi Con Ký
-
Chương 30: Mê Hoặc 1
Hai đứa nhỏ làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, buổi chiều sẽ ngoan ngoãn tự mình lên giường ngủ trưa, vào lúc này cho bọn nhỏ nằm xuống, cũng rất là nghe lời.
Bởi vì hai ngày nay đã gần gũi hơn với Chu Tú Tú khá nhiều, bọn nhỏ đã hơi hoạt bát một chút, thân hình bé nhỏ đang lăn lộn, hai mắt tròn xoe mở to.
Hai đôi mắt giống như quả nho, lộ ra vẻ đơn thuần và ngây thơ, một tay Chu Tú Tú để sau gáy, mỉm cười nhìn bọn họ, cảm giác mình trở nên ung dung hơn rất nhiều.
Từ nhỏ đến lớn, Chu Tú Tú đều phải chịu áp lực rất nhiều.
Không có con cái làm chỗ dựa, cái gì cũng phải dựa vào chính mình, dùng hết sức lực mà lao về phía trước, chiến đấu theo cách của mình mà không hề có chút bối cảnh nào, cả người mệt nhọc không thể diễn tả bằng lời nói được.
Cũng là vì như thế, xuyên tới thời đại này, cô giống như là đang đi nghỉ, cũng nhanh chóng thích ứng.
“Anh ơi, thịt có vị như thế nào ạ?” Đột nhiên Tiểu Uyển bi bô hỏi.
Tiểu Niên ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy chuyển động, nhìn có chút xoắn xuýt.
Chu Tú Tú mỉm cười: “Thịt hầm thơm mềm, thịt rất tươi, khi cắn nhẹ nước thịt sẽ trào ra mùi thơm nồng, khiến Tiểu Niên và Tiểu Uyển hận không thể nuốt cả lưỡi.”
Tiểu Uyển trợn tròn mắt: “Tiểu Uyển muốn ăn.” Lại quay đầu nhìn anh trai, nhẹ nhàng mở miệng: “Anh có muốn ăn không?”
Tiểu Niên mím môi, ngại ngùng gật đầu: “Anh cũng muốn ăn.”
Giọng nói dịu dàng và ánh mắt trong veo của bọn trẻ như đưa cô trở về thời thơ ấu khi cha mẹ cô còn sống, khiến cô cảm thấy thư thái.
Bọn nhỏ đang lăn lộn, cũng không biết trôi qua bao lâu, trong phòng không còn âm thanh.
Tiếng ve sầu từ ngoài cửa sổ truyền đến, trên trán hai đứa bé tóc ướt đẫm mồ hôi, ngủ thật ngon.
Chu Tú Tú cầm lấy cây quạt cói nhẹ nhàng quạt, nhắm mắt lại, nhớ lại nhiệm vụ của hệ thống.
Để tất cả thành viên trong nhà mỉm cười với cô, cái này quá làm khó cho cô.
Cô quyết định cùng hệ thống cò kè mặc cả: “Hệ thống à, tôi chỉ mới xuyên đến đây được ngày thứ hai thôi, không quen biết ai, phải kết thân với thành viên gia đình, yêu cầu của cậu quá cao.”
Trong đầu, giọng nói của Chu Tú Tú mềm mại nhẹ nhàng, bản thân cô không quen, ngược lại cho hệ thống mặt mũi.
[Hệ thống sẵn sàng điều chỉnh yêu cầu nhiệm vụ cho ký chủ, ký chủ có ý kiến gì?]
“Trừ Tiểu Niên và Tiểu Uyển, để cho một trong những thành viên trong gia đình mỉm cười với tôi.”
…
Trải qua đêm thứ hai ở đây, Chu Tú Tú ngủ rất ngon.
Bị đánh thức bởi tia nắng đầu tiên của buổi sáng, cô dậy đi làm.
Đi được nửa đường, gặp được bí thư chi bộ của thôn và hai thanh niên trí thức, một người trong số đó là Trần Thục Nhã.
Thấy cô đến rồi, khóe miệng của Trần Thục Nhã cứng đờ, lập tức khẽ mỉm cười.
Vì Tiểu Niên và Tiểu Uyển trong ngoại truyện của tiểu thuyết rất buồn và bị tổn thương bởi hai đứa con của Trần Thục Nhã, cô thực sự không muốn kết bạn với thanh niên trí thức này, vì vậy cô phớt lờ ánh mắt thân thiện của đối phương, trực tiếp quay đầu nhìn về phía bí thư chi bộ của thôn.
Nếu buổi tối cô muốn mượn nhiệm vụ của hệ thống để trổ tài nấu nướng của mình, đương nhiên nhiều khán giả một chút sẽ tốt hơn.
Vấn đề căn tin xã dù sao cũng phải triển khai càng sớm càng tốt, dù sao rất nhiều người lo lắng như vậy.
“Bí thư Giang, gần đây tâm tình của mẹ tôi rất kém, vẫn còn đang chìm trong đau buồn, thấy mẹ càng ngày càng gầy đi, tôi rất lo lắng.” Đôi mi thanh tú của Chu Tú Tú khẽ nhíu lại, giọng điệu thương cảm.
“Người đã mất thì không thể sống lại được, nhưng tất cả chúng tôi là những người đứng ngoài cuộc. Tôi có thể hiểu được tâm trạng của bà Trương.” Giang Quốc Phương khẽ thở dài.
“Nếu cô có thời gian, lúc gần tối có thể tranh thủ đi thăm bà ấy không?” Chu Tú Tú bất đắc dĩ nói.
“Chúng tôi nói chuyện nhưng bà ấy đều không nghe, ông là cán bộ tốt của chúng tôi, có thể bà ấy sẽ nghe lời của ông nói.”
Có hiếu thuận như vậy, thật sự là hiếm thấy, Giang Quốc Phương trịnh trọng gật đầu: “Được, chiều tôi sẽ đi một chuyến.”
Chu Tú Tú như trút được gánh nặng, gật đầu cảm kích, sau đó đi xuống ruộng.
Chờ lúc Chu Tú Tú vừa đi, Trần Thục Nhã nhìn thanh niên trí thức bên cạnh mình một chút.
Bởi vì hai ngày nay đã gần gũi hơn với Chu Tú Tú khá nhiều, bọn nhỏ đã hơi hoạt bát một chút, thân hình bé nhỏ đang lăn lộn, hai mắt tròn xoe mở to.
Hai đôi mắt giống như quả nho, lộ ra vẻ đơn thuần và ngây thơ, một tay Chu Tú Tú để sau gáy, mỉm cười nhìn bọn họ, cảm giác mình trở nên ung dung hơn rất nhiều.
Từ nhỏ đến lớn, Chu Tú Tú đều phải chịu áp lực rất nhiều.
Không có con cái làm chỗ dựa, cái gì cũng phải dựa vào chính mình, dùng hết sức lực mà lao về phía trước, chiến đấu theo cách của mình mà không hề có chút bối cảnh nào, cả người mệt nhọc không thể diễn tả bằng lời nói được.
Cũng là vì như thế, xuyên tới thời đại này, cô giống như là đang đi nghỉ, cũng nhanh chóng thích ứng.
“Anh ơi, thịt có vị như thế nào ạ?” Đột nhiên Tiểu Uyển bi bô hỏi.
Tiểu Niên ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy chuyển động, nhìn có chút xoắn xuýt.
Chu Tú Tú mỉm cười: “Thịt hầm thơm mềm, thịt rất tươi, khi cắn nhẹ nước thịt sẽ trào ra mùi thơm nồng, khiến Tiểu Niên và Tiểu Uyển hận không thể nuốt cả lưỡi.”
Tiểu Uyển trợn tròn mắt: “Tiểu Uyển muốn ăn.” Lại quay đầu nhìn anh trai, nhẹ nhàng mở miệng: “Anh có muốn ăn không?”
Tiểu Niên mím môi, ngại ngùng gật đầu: “Anh cũng muốn ăn.”
Giọng nói dịu dàng và ánh mắt trong veo của bọn trẻ như đưa cô trở về thời thơ ấu khi cha mẹ cô còn sống, khiến cô cảm thấy thư thái.
Bọn nhỏ đang lăn lộn, cũng không biết trôi qua bao lâu, trong phòng không còn âm thanh.
Tiếng ve sầu từ ngoài cửa sổ truyền đến, trên trán hai đứa bé tóc ướt đẫm mồ hôi, ngủ thật ngon.
Chu Tú Tú cầm lấy cây quạt cói nhẹ nhàng quạt, nhắm mắt lại, nhớ lại nhiệm vụ của hệ thống.
Để tất cả thành viên trong nhà mỉm cười với cô, cái này quá làm khó cho cô.
Cô quyết định cùng hệ thống cò kè mặc cả: “Hệ thống à, tôi chỉ mới xuyên đến đây được ngày thứ hai thôi, không quen biết ai, phải kết thân với thành viên gia đình, yêu cầu của cậu quá cao.”
Trong đầu, giọng nói của Chu Tú Tú mềm mại nhẹ nhàng, bản thân cô không quen, ngược lại cho hệ thống mặt mũi.
[Hệ thống sẵn sàng điều chỉnh yêu cầu nhiệm vụ cho ký chủ, ký chủ có ý kiến gì?]
“Trừ Tiểu Niên và Tiểu Uyển, để cho một trong những thành viên trong gia đình mỉm cười với tôi.”
…
Trải qua đêm thứ hai ở đây, Chu Tú Tú ngủ rất ngon.
Bị đánh thức bởi tia nắng đầu tiên của buổi sáng, cô dậy đi làm.
Đi được nửa đường, gặp được bí thư chi bộ của thôn và hai thanh niên trí thức, một người trong số đó là Trần Thục Nhã.
Thấy cô đến rồi, khóe miệng của Trần Thục Nhã cứng đờ, lập tức khẽ mỉm cười.
Vì Tiểu Niên và Tiểu Uyển trong ngoại truyện của tiểu thuyết rất buồn và bị tổn thương bởi hai đứa con của Trần Thục Nhã, cô thực sự không muốn kết bạn với thanh niên trí thức này, vì vậy cô phớt lờ ánh mắt thân thiện của đối phương, trực tiếp quay đầu nhìn về phía bí thư chi bộ của thôn.
Nếu buổi tối cô muốn mượn nhiệm vụ của hệ thống để trổ tài nấu nướng của mình, đương nhiên nhiều khán giả một chút sẽ tốt hơn.
Vấn đề căn tin xã dù sao cũng phải triển khai càng sớm càng tốt, dù sao rất nhiều người lo lắng như vậy.
“Bí thư Giang, gần đây tâm tình của mẹ tôi rất kém, vẫn còn đang chìm trong đau buồn, thấy mẹ càng ngày càng gầy đi, tôi rất lo lắng.” Đôi mi thanh tú của Chu Tú Tú khẽ nhíu lại, giọng điệu thương cảm.
“Người đã mất thì không thể sống lại được, nhưng tất cả chúng tôi là những người đứng ngoài cuộc. Tôi có thể hiểu được tâm trạng của bà Trương.” Giang Quốc Phương khẽ thở dài.
“Nếu cô có thời gian, lúc gần tối có thể tranh thủ đi thăm bà ấy không?” Chu Tú Tú bất đắc dĩ nói.
“Chúng tôi nói chuyện nhưng bà ấy đều không nghe, ông là cán bộ tốt của chúng tôi, có thể bà ấy sẽ nghe lời của ông nói.”
Có hiếu thuận như vậy, thật sự là hiếm thấy, Giang Quốc Phương trịnh trọng gật đầu: “Được, chiều tôi sẽ đi một chuyến.”
Chu Tú Tú như trút được gánh nặng, gật đầu cảm kích, sau đó đi xuống ruộng.
Chờ lúc Chu Tú Tú vừa đi, Trần Thục Nhã nhìn thanh niên trí thức bên cạnh mình một chút.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook