Thập Niên 70 Bá Chủ Mỹ Thực Nuôi Con Ký
-
Chương 23: Tài Sản Không Được Tiết Lộ 3
Trong lòng của Chu Tú Tú có một tia ước ao nhỏ, cô trông mong rằng ngày mai mở mắt ra, mình có thể xuyên về.
Nhưng nếu thật sự không còn cách nào, chỉ có thể tiến từng bước một.
Hay là cứ làm ầm ĩ lên là được rồi, buổi tối lúc ăn cơm, Trương Liên Hoa tạm thời sẽ không gây khó dễ cho mẹ con mình. Chỉ là thức ăn trên bàn khó ăn cực kỳ, Chu Tú Tú thực sự không có khẩu vị gì. Những chiếc bánh bột ngô này có thực sự nuốt được không? Thô ráp như này, sợ rằng có thể làm xước cổ họng!
Chu Tú Tú ăn uống mất tập trung, hai đứa nhỏ cũng không ăn được nhiều, bọn học đã ăn quen những chiếc bánh bột ngô thô ráp này, chỉ là vừa nãy bánh bột lọc mềm mại lại ngọt ngào, hai đứa đã ăn rất no, lại quay về những chiếc bánh bột ngô lúc này, đương nhiên không thấy ngon miệng.
Lúc nãy Đổng Đại Phi đã khóc một trận, lúc này đôi mắt vẫn còn sưng, nhưng khẩu vị vẫn rất tốt, một cái bánh bao to, kết hợp với bánh canh, phát ra âm thanh chẹp chẹp.
Khẩu vị của Đổng Hòa Bình cũng tốt, cũng không nói câu nào, chỉ rúc đầu vào ăn.
Trương Liên Hoa nhìn thấy đức hạnh này của bọn họ, lại nghĩ tới chuyện sổ hộ khẩu, “hừ” một tiếng: “Ông Đổng nhà mình thật biết tính toán, con cháu đều đưa đến nhà tôi ăn không ngồi rồi.”
Đổng Hòa Bình vừa nghe, khóe miệng cứng đờ, để đôi đũa xuống.
Bùi Nhị Xuân cũng không muốn mẹ mình nói những lời này trước mặt Chu Tú Tú, chị ta từ đầu đến cuối vẫn luôn chú ý đến nét mặt của Đổng Hòa Bình, cười gượng nói: “Mẹ, mẹ nói đi đâu vậy? Con với Hòa Bình có tình cảm tốt, còn em trai đã ở trong quân đội, trong nhà không có đàn ông, lúc này mới để Hòa Bình đến ở nhà, có thể giúp đỡ lẫn nhau. Không phải là chúng ta đã nhất trí vào sáng sớm rồi sao?”
Chu Tú Tú bất ngờ nhướng mắt lên, lướt nhanh Bùi Nhị Xuân một chút, ánh mắt lại rơi xuống khuôn mặt của Đổng Hòa Bình.
Đổng Hòa Bình cúi đầu, nắm đấm ở dưới đáy bàn vuông nắm chặt, rõ ràng trong lòng đang kìm nén sự tức giận, trên mặt cũng không hiện ra, chỉ làm dáng vẻ tính tình tốt, hướng về Trương Liên Hoa cười.
“Hơn nữa, Hòa Bình cũng kiếm được lợi nhuận trong công việc, là người đàn ông duy nhất trong nhà, mưu kế trong công việc của anh ấy rất hay!” Bùi Nhị Xuân ưỡn ngực cao, tự hào nói thêm.
Thật không nghĩ tới, Bùi Nhị Xuân trong cốt truyện bị miêu tả là người hung ác lại đối với Đổng Hòa Bình hết lòng, yêu thương con trai đến tột độ.
Nhưng mà, cô vì người nhà mà phải trả giá nhiều như vậy, có thể được báo đáp lại cái gì đây?
Hiện tại càng thành tâm thật lòng, đợi đến lúc bị tổn thương, thì càng đau thấu tim gan.
Chu Tú Tú nhìn về phía Đổng Hòa Bình, ánh mắt khinh bỉ lạnh lùng của anh ta không lừa được ai.
Có điều tất cả là Bùi Nhị Xuân làm việc thì nhiệt tình, người kia lại thờ ơ mà thôi.
Chu Tú Tú lơ đãng nhớ lại diễn biến tiếp theo của Bùi Nhị Xuân và Đổng Hòa Bình trong cốt truyện, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu lau miệng cho Tiểu Uyển. Nhưng mà, dáng vẻ không liên quan đến mình của cô, nhưng tự đưa mình tới ngọn lửa chiến tranh.
Bùi Nhị Xuân tức giận trừng mắt cô: “Chuyện tái hôn của cô thì sao?”
Chu Tú Tú oan ức liếc nhìn chị ta bằng đôi mắt ngấn nước, học theo giọng điệu của nguyên chủ nói: “Tái hôn? Chị cả, chị không thể hắt nước bẩn lên người tôi.”
Trước đây không lâu còn cướp kẹo như một con cọp cái, vậy mà bây giờ lại làm một mặt vô tội?
Bùi Nhị Xuân bị nghẹn, không tự nhiên ho nhẹ một tiếng, bày ra điệu bộ chị lớn: “Nếu muốn sinh sống tốt, vậy thì phải đàng hoàng. Phải kiếm được công việc, trong nhà cũng phải dọn dẹp, làm một người vợ phải nhẫn nhục chịu khó, chứ không bọn tôi lấy cô về ăn không ngồi rồi à?”
Bùi Nhị Xuân đã chặn Chu Tú Tú bằng những lời nói của mẹ với Đổng Hòa Bình khi nãy, nhưng mà những lời nói này của Trương Liên Hoa nghe tới, lại rất có lợi.
“Chị cả cô nói không sai, con dâu nhà ai mà lại lười làm việc như vậy? Không biết nấu cơm, ngay cả nhà cũng không quét tước, bắt đầu từ ngày mai, những công việc này cô sẽ chịu trách nhiệm hết. Nếu không đừng trách tôi chưa nói những lời thô tục, nhà này chúng tôi không thiếu kẻ ăn không ngồi rồi, đến lúc đó…”
“Ở riêng sao?” Chu Tú Tú cười đánh gãy lời nói của bà ta, gật đầu: “Tôi cũng đang có ý này.”
Nhưng nếu thật sự không còn cách nào, chỉ có thể tiến từng bước một.
Hay là cứ làm ầm ĩ lên là được rồi, buổi tối lúc ăn cơm, Trương Liên Hoa tạm thời sẽ không gây khó dễ cho mẹ con mình. Chỉ là thức ăn trên bàn khó ăn cực kỳ, Chu Tú Tú thực sự không có khẩu vị gì. Những chiếc bánh bột ngô này có thực sự nuốt được không? Thô ráp như này, sợ rằng có thể làm xước cổ họng!
Chu Tú Tú ăn uống mất tập trung, hai đứa nhỏ cũng không ăn được nhiều, bọn học đã ăn quen những chiếc bánh bột ngô thô ráp này, chỉ là vừa nãy bánh bột lọc mềm mại lại ngọt ngào, hai đứa đã ăn rất no, lại quay về những chiếc bánh bột ngô lúc này, đương nhiên không thấy ngon miệng.
Lúc nãy Đổng Đại Phi đã khóc một trận, lúc này đôi mắt vẫn còn sưng, nhưng khẩu vị vẫn rất tốt, một cái bánh bao to, kết hợp với bánh canh, phát ra âm thanh chẹp chẹp.
Khẩu vị của Đổng Hòa Bình cũng tốt, cũng không nói câu nào, chỉ rúc đầu vào ăn.
Trương Liên Hoa nhìn thấy đức hạnh này của bọn họ, lại nghĩ tới chuyện sổ hộ khẩu, “hừ” một tiếng: “Ông Đổng nhà mình thật biết tính toán, con cháu đều đưa đến nhà tôi ăn không ngồi rồi.”
Đổng Hòa Bình vừa nghe, khóe miệng cứng đờ, để đôi đũa xuống.
Bùi Nhị Xuân cũng không muốn mẹ mình nói những lời này trước mặt Chu Tú Tú, chị ta từ đầu đến cuối vẫn luôn chú ý đến nét mặt của Đổng Hòa Bình, cười gượng nói: “Mẹ, mẹ nói đi đâu vậy? Con với Hòa Bình có tình cảm tốt, còn em trai đã ở trong quân đội, trong nhà không có đàn ông, lúc này mới để Hòa Bình đến ở nhà, có thể giúp đỡ lẫn nhau. Không phải là chúng ta đã nhất trí vào sáng sớm rồi sao?”
Chu Tú Tú bất ngờ nhướng mắt lên, lướt nhanh Bùi Nhị Xuân một chút, ánh mắt lại rơi xuống khuôn mặt của Đổng Hòa Bình.
Đổng Hòa Bình cúi đầu, nắm đấm ở dưới đáy bàn vuông nắm chặt, rõ ràng trong lòng đang kìm nén sự tức giận, trên mặt cũng không hiện ra, chỉ làm dáng vẻ tính tình tốt, hướng về Trương Liên Hoa cười.
“Hơn nữa, Hòa Bình cũng kiếm được lợi nhuận trong công việc, là người đàn ông duy nhất trong nhà, mưu kế trong công việc của anh ấy rất hay!” Bùi Nhị Xuân ưỡn ngực cao, tự hào nói thêm.
Thật không nghĩ tới, Bùi Nhị Xuân trong cốt truyện bị miêu tả là người hung ác lại đối với Đổng Hòa Bình hết lòng, yêu thương con trai đến tột độ.
Nhưng mà, cô vì người nhà mà phải trả giá nhiều như vậy, có thể được báo đáp lại cái gì đây?
Hiện tại càng thành tâm thật lòng, đợi đến lúc bị tổn thương, thì càng đau thấu tim gan.
Chu Tú Tú nhìn về phía Đổng Hòa Bình, ánh mắt khinh bỉ lạnh lùng của anh ta không lừa được ai.
Có điều tất cả là Bùi Nhị Xuân làm việc thì nhiệt tình, người kia lại thờ ơ mà thôi.
Chu Tú Tú lơ đãng nhớ lại diễn biến tiếp theo của Bùi Nhị Xuân và Đổng Hòa Bình trong cốt truyện, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu lau miệng cho Tiểu Uyển. Nhưng mà, dáng vẻ không liên quan đến mình của cô, nhưng tự đưa mình tới ngọn lửa chiến tranh.
Bùi Nhị Xuân tức giận trừng mắt cô: “Chuyện tái hôn của cô thì sao?”
Chu Tú Tú oan ức liếc nhìn chị ta bằng đôi mắt ngấn nước, học theo giọng điệu của nguyên chủ nói: “Tái hôn? Chị cả, chị không thể hắt nước bẩn lên người tôi.”
Trước đây không lâu còn cướp kẹo như một con cọp cái, vậy mà bây giờ lại làm một mặt vô tội?
Bùi Nhị Xuân bị nghẹn, không tự nhiên ho nhẹ một tiếng, bày ra điệu bộ chị lớn: “Nếu muốn sinh sống tốt, vậy thì phải đàng hoàng. Phải kiếm được công việc, trong nhà cũng phải dọn dẹp, làm một người vợ phải nhẫn nhục chịu khó, chứ không bọn tôi lấy cô về ăn không ngồi rồi à?”
Bùi Nhị Xuân đã chặn Chu Tú Tú bằng những lời nói của mẹ với Đổng Hòa Bình khi nãy, nhưng mà những lời nói này của Trương Liên Hoa nghe tới, lại rất có lợi.
“Chị cả cô nói không sai, con dâu nhà ai mà lại lười làm việc như vậy? Không biết nấu cơm, ngay cả nhà cũng không quét tước, bắt đầu từ ngày mai, những công việc này cô sẽ chịu trách nhiệm hết. Nếu không đừng trách tôi chưa nói những lời thô tục, nhà này chúng tôi không thiếu kẻ ăn không ngồi rồi, đến lúc đó…”
“Ở riêng sao?” Chu Tú Tú cười đánh gãy lời nói của bà ta, gật đầu: “Tôi cũng đang có ý này.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook